Cô chỉ  hai bé còn  và : “Em trai cũng đáng yêu lắm mà con!”
 
Bé nghiêm túc  em trai một hồi lâu,  đó mới : “Con sẽ trông nom các em thật kỹ với tư cách là đại ca ạ!”
 
Cô cạn lời với con trai luôn ! Ai dạy bé  mấy lời như xã hội đen  trời?
 
Trần Dung vội khen bé ngay: “Hạo Hạo  dáng  trai quá !”
 
Nghe , Lục Hạo liền tỏ  đắc chí.
 
Sau khi hết giờ thăm,   mới lưu luyến  về phòng hồi sức của Nhan Hạ.
 
Đã mấy ngày  Lục Hạo   gặp , nhõng nhẽo : “Con ở với    ạ?”’
 
Trần Dung giải thích cho bé: “Khi nào sức khỏe của các em  định  thì  sẽ về nhà nhé.”
 
Bé hỏi  ngay: “Mấy ngày mới   ạ?”
 
Bà trả lời: “Chuyện  thì   xem bác sĩ   .”
 
“Vậy con  thể đến thăm  trong mấy ngày   ạ?”
 
Bà xoa đầu bé và : “Tất nhiên là  ! Nếu con  thì ngày nào đến cũng  cả.”
 
Nghe , bé thôi  loạn, ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”
 
Sau khi bà dẫn bé về nhà, Nhan Hạ mới nhớ    thấy vợ chồng Lục Văn kể từ lúc sinh con.
 
Cô  sang hỏi ông xã: “Vợ chồng tiểu Kỳ   ?”
 
Anh chậm rãi  cho cô : “Có khả năng em dâu mang thai, nên tiểu Văn đang bận chăm sóc em  ở nhà . Em dâu nhờ  chuyển lời xin  đến em.”
 
Cô vui vẻ hỏi : “Thật ?”
 
“Có khả năng thôi vợ.”
 
Cô vẫn vui vẻ : “Chỉ cần  khả năng là !”
 
Nói thật, cô  mong Quách Kỳ   đứa con của chính .
 
Khi nhớ đến dáng vẻ thật cẩn thận của thằng em, Lục Phỉ  mong chuyện  là thật. Tuy , vì càng hy vọng thì  càng thất vọng, nên  vẫn suy nghĩ một cách lý trí, miệng vẫn  quên trả lời cô: “Hy vọng là !”
 
“Dạ.” 
 
Cô âm thầm cầu chúc cho vợ chồng họ sớm ngày sinh con, hôn nhân càng thêm mỹ mãn!
 
***
 
Mấy ngày , vợ chồng Lục Văn dẫn Hạo Hạo đến gặp . 
 
Lúc bấy giờ, ba cục cưng   chuyển sang phòng bệnh thường, Lục Phỉ thuê ba bảo mẫu suốt ba tháng để mỗi  trông một đứa cho vợ đỡ mệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-chieu-vwxh/chuong-256.html.]
 
Vừa  cửa, Lục Hạo  chạy cái vèo đến chiếc giường màu hồng phấn của em gái.
 
Bé  bé gái thổi bong bóng bằng ánh mắt trìu mến,  : “Em gái ơi, em gái ,  hai đến gặp em  đây!”
 
Người  giường  tiếng liền mở mắt, chỉ  điều vì bé còn quá nhỏ đôi mắt chỉ mở ti hí  thôi.
 
Đây là  đầu tiên Lục Hạo  thấy em gái mở mắt, ngạc nhiên : “Mắt em gái nhỏ quá!”
 
Dì Nguyệt –  chăm sóc bé gái liền  giải thích: “Trẻ sơ sinh đều  cả,   mắt bé sẽ to hơn thôi.”
 
“Chắc chắn em gái sẽ  đôi mắt to tròn như con và ba  đấy ạ!” – Bé nghiêm túc gật đầu,  đó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em.
 
 lúc , tay bé   em gái giữ chặt lấy.
 
Bé hào hứng  sang  với : “Mẹ ơi, em bắt tay với con !”
 
Cô mỉm  đáp: “Ừm.” 
 
Nói thật thì cô thích nhất là ôm các cục cưng của  đấy!
 
Nghe   , bé liền tiếp tục chơi với em gái. Một lát , bé mới chịu  sang chơi với mấy em trai.
 
Nhan Hạ thấy Lục Văn  tủm tỉm suốt thì cũng  đoán  nguyên nhân, nhướng mày hỏi: “Tiểu Kỳ mang thai   ?”
 
“Dạ.” – Quách Kỳ  dịu dàng,  đó xin  cô: “Vì mấy hôm  em quá lo lắng nên  đến thăm chị , bữa nay bác sĩ  thai nhi   định nên…”
 
Nhan Hạ cắt ngang lời cô : “Giữa chị em   cần  khách sáo .”
 
Quách Kỳ nắm tay Nhan Hạ và : “Vậy chị em  đừng khách sáo với  nữa.”
 
“Ừm.”
 
Mấy ngày nay, họ cứ bận rộn với chuyện mang thai, đến bây giờ còn vẫn   hồn đây : “Sức khỏe của chị  ? Khi nào thì chị xuất viện?”
 
“Hôm qua bác sĩ bảo mai chị  thể xuất viện .”
 
Quách Kỳ hỏi tiếp: “Chị  đặt tên ở nhà cho bọn trẻ ?”
 
Nhan Hạ ngao ngán trả lời: “Đại Bảo, Tiểu Bảo và Bối Bối.”
 
Quách Kỳ chịu thua  những cái tên  luôn, Lục Văn thì  lăn  bò: “Ai đặt tên cho tụi nó ? Ha ha ha… Buồn  quá!”
 
Mặt Lục Phỉ đen xì, quyết  để cho con gái của     mang   trò  như thế .
 
“Hạo Hạo và Lục Phỉ cùng  đặt đấy. Ban đầu Hạo Hạo còn đòi đặt tên cho em gái là Tiểu Tiểu Bảo, nhờ ông xã cố gắng thuyết phục mà thằng bé mới chịu sửa  đấy.”
 
“Bối Bối còn đỡ, Đại Bảo và Tiểu Bảo  qua loa quá!” – Lục Văn  xong liền đắc ý vuốt bụng vợ và : “Đợi khi nào tiểu Kỳ sinh  con gái thì con bé cũng sẽ là bảo bối của chúng em cho mà xem.”
 
Lục Phỉ dội cho em trai một gáo nước lạnh: “Hạo Hạo từng mơ thấy ba em trai và một em gái, giờ nhà    hai trai một gái,  thì nhà chú chỉ  thể là con trai thôi.”