“Ô ô ~~” Lục Hạo cố gắng giãy giụa khỏi bàn tay “ác độc” của ba.
 
Lục Phỉ ,  đó   khỏi phòng. Sau khi đến phòng ăn,  đặt Lục Hạo xuống ghế nhỏ chuyên dụng của bé.
 
“Xấu xa!” Khi miệng  tự do, đôi mắt to tròn của Lục Hạo lộ rõ vẻ phẫn nộ.
 
Nghe , Lục Phỉ nhéo cái mũi nhỏ của Lục Hạo, “Sau  con đừng xem mấy chương trình linh tinh  TV nữa.” Ngày hôm qua thì bảo ba là chủ gia đình, bây giờ    xa, đúng là trẻ con dễ  nhiễm mấy thứ vớ vẩn mà. Tuy , bé con năm tuổi ngây thơ   đáng yêu khi  những lời . Môi Lục Hạo khẽ động, lúc bé đang chuẩn   gì đó thì món salad bánh mì mà bé thích nhất   đặt  mặt.
 
Ánh mắt của bé liền  thu hút, chẳng còn nghĩ  gì nữa, nhanh chóng gặm bánh mì.
 
Nhan Hạ  Lục Hạo đang đắm chìm trong thế giới của , thảnh thơi , “Chỉ cần cho con ăn là  !”
 
Lục Phỉ khẽ   “con trai tham ăn” nhà , cũng  xuống bắt đầu ăn sáng. Nếu  con trai là Tôn Ngộ Không thì vợ  chính là Phật Như lai, dù bé  gì cũng  thể thoát khỏi năm ngón tay của cô cả!
 
***
 
Một lát , Nhan Hạ chuẩn  cặp sách của Lục Hạo trong lúc chờ bé ăn sáng. Mà hôm nay, Lục Phỉ sẽ  tài xế cho cả nhà.
 
“Anh  cần đến công ty ?” Lúc dẫn Lục Hạo , Nhan Hạ ngạc nhiên khi thấy Lục Phỉ.
 
“Vì tin tức gần đây quá hot nên công ty cho  một kỳ nghỉ,  cũng sẽ  nhiều thời gian ở cạnh hai  con hơn.” Lục Phỉ mỉm . Mỗi khi  nghỉ,  đều tranh thủ ở cùng gia đình.
 
Nhan Hạ khẽ gật đầu,  hỏi gì nữa, nhưng Lục Hạo thì khác, đôi mắt tròn xoe sáng ngời,  đường cứ ríu  ríu rít, tâm trạng vô cùng .
 
Ở cửa nhà trẻ, Lục Hạo    , ôm Nhan Hạ rầu rĩ  vui.
 
“Mẹ ơi, cho con nghỉ học hôm nay   ạ?” Lục Hạo chớp đôi mắt to thuần khiết  Nhan Hạ, ánh mặt trời chiếu  khiến ngũ quan của bé càng thêm tinh xảo, cộng thêm biểu cảm đáng yêu khiến   khó lòng chống đỡ.
 
Tiếc là Nhan Hạ    bình thường, cô chỉ  thoáng qua Lục Hạo là   lý do con trai giả vờ dễ thương , “Tan học ba  sẽ cùng  tới đón con.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-chieu-vwxh/chuong-4.html.]
“Thật ạ?” Mắt Lục Hạo sáng rực lên, hai bàn tay nhỏ xoắn  . Thật ,  cũng  nhớ các bạn học ở nhà trẻ.
 
“Ừ.” Nhan Hạ gật đầu, vươn ngón tay út   mặt Lục Hạo.
 
Lục Hạo hiểu ý , móc ngón út của  ,  đó nghiêm túc  từng câu từng chữ, “Ngoéo tay treo cổ, một trăm năm   đổi!”
 
Lục Phỉ chợt cảm thấy áy náy khi  cảnh , hình như   ít khi ở cùng con trai. Hiện tại,   thực hiện  lý tưởng của , trọng tâm tiếp theo nên chuyển sang gia đình thôi. Nghĩ ,  cưng chiều  một lớn một nhỏ đang ngoéo tay đóng dấu với .
 
Sau khi giao ước với  xong, Nhan Hạ xuống xe với Lục Hạo, giao bé cho cô giáo.
 
“Bye bye , lát nữa  và ba nhớ  cùng  đến đón con đấy nhé!” Lục Hạo vẫy tay,  ngọt ngào với Nhan Hạ,  đó  thoáng qua chiếc xe đang đậu ở đằng ,  thấy ba hạ cửa kính xe xuống, đeo kính râm chào  thì nụ   mặt càng ngọt ngào hơn.
 
“Ừ.” Nhan Hạ dịu dàng gật đầu,  đó  về phía cô giáo, nhờ vả , “Vậy phiền cô giáo để ý đến nó nhiều hơn.”
 
“Không  việc gì.” Cô giáo  loá mắt  nụ  của Nhan Hạ, ôi chao,  mỗi   thấy  của tiểu Hạo Hạo thì cô đều  mê hoặc thế ?
 
Gien của cô   như , thảo nào  thể sinh  đứa trẻ đáng yêu như tiểu Hạo Hạo!
 
Hu hu hu, cô cũng  kết hôn sinh  cục cưng dễ thương như !
 
Sau đó, Lục Hạo tung tăng  theo cô giáo  trường. Nhan Hạ  theo bóng dáng của Lục Hạo cho đến khi  khuất bóng  mới   xe.
 
Khi lên xe, Nhan Hạ thấy Lục Phỉ đang  chằm chằm một đôi vợ chồng.
 
“Sao ? Hâm mộ họ hả?” Nhan Hạ  chút để ý hỏi.
 
“Không  gì,  chỉ   thôi.” Lục Phỉ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, bâng quơ .
 
Nghe , Nhan Hạ  ngước mắt lên, nghiêm túc mở miệng : “Thật , con trai cũng    tham gia đại hội thể thao của gia đình với nó!”
 
Nghe , Lục Phỉ kinh ngạc  chằm chằm Nhan Hạ. Cô tiếp tục : “Lục Phỉ, khi nào  cơ hội thì chúng  hãy công khai !”