Một lúc , xe chạy băng băng  đường, thỉnh thoảng Lục Phỉ  ngoái đầu   con trai ở phía .
 
Rất nhanh, xe của   tới  cửa công ty Nhan Hạ,  mới lấy di động  định gọi cho vợ  thấy Nhan Hạ và Mạnh Luật đang cùng   .
 
Lục Phỉ  ánh mắt chăm chú của Mạnh Luật khi  vợ , mắt híp  đầy nguy hiểm. Tuy   giữa hai    gì cả, nhưng chỉ cần  thấy một  đàn ông khác dùng ánh mắt như   cô, mà    luôn luẩn quẩn bên cạnh vợ là lòng   khó chịu.
 
Chậm rãi hướng ánh mắt sang con trai vẫn còn đang ngủ, Lục Phỉ lập tức xuống xe, vòng  ghế , âm thầm xin  bé trong lòng  vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ của con trai.
 
Lục Hạo  ba đánh động như  mới từ từ mở đôi mắt mịt mờ mù sương .
 
“Ba ơi.” Giọng  mềm mại đáng yêu của đứa bé  tỉnh ngủ.
 
Lục Phỉ thấy con trai như , đôi mắt liền hiện lên vẻ chột ,   tiếp: “Chúng  đến công ty  , Hạo Hạo   gặp  ?”
 
Lục Hạo  thấy tiếng “” liền giật , ánh mắt lập tức sáng lên: “Muốn ạ!”
 
Lục Phỉ thấy bé tỉnh dậy ngay lập tức liền mỉm , dẫn con trai xuống xe.
 
Anh chỉ  Nhan Hạ và Mạnh Luật đang  nơi xa, : “Mẹ con ở  kìa!”
 
“Mẹ và chú Mạnh kìa.” Bé  thấy  liền vui vẻ hẳn lên, trượt từ   Lục Phỉ xuống, chạy như bay tới chỗ .
 
Lục Phỉ đang  tại chỗ chợt đau tim, “Chú Mạnh” cơ ,  vẻ như con trai   quen thuộc với vị tình địch  nhỉ!
 
Mà lúc , Lục Hạo   đến chỗ Nhan Hạ.
 
“Mẹ.” Bé lập tức ôm lấy đùi .
 
“Sao con  tới đây?” Nhan Hạ kinh ngạc  con trai, bé chui  từ  .
 
Lại ngẩng lên, cô liền thấy Lục Phỉ đang  tới từ xa.
 
Lục Phỉ bước lên phía ,  bế Lục Hạo bên cạnh Nhan Hạ lên, chào Mạnh Luật: “Chào Tổng giám đốc Mạnh.”
 
“Chào .” Mạnh Luật lịch thiệp .
 
“Tổng giám đốc Mạnh  ăn cơm ? Có   cùng chúng  ?” Lục Phỉ tiếp tục hỏi.
 
“Không cần, hôm nay   hẹn ăn cơm với bạn gái.” Mạnh Luật lắc đầu từ chối, ánh mắt  Lục Phỉ cứ như  hiểu rõ, chắc hẳn   cũng  khiến  ít  cảm thấy  hổ.
 
 Lục Phỉ    áp lực chút nào, đầu tiên là sửng sốt,  khi đối diện với ánh mắt của Mạnh Luật  chậm rãi : “Vậy thì chúng    phiền Tổng giám đốc Mạnh hẹn hò nữa.”
 
“Ừm.” Mạnh Luật mỉm  gật đầu.
 
“Con trai, chào tạm biệt chú Mạnh  nào.” Lục Phỉ  với Lục Hạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-chieu-vwxh/chuong-41.html.]
 
Bé   ba đang nghĩ gì nên vô cùng ngoan ngoãn chào Mạnh Luật: “Tạm biệt chú Mạnh.”
 
“Tạm biệt Hạo Hạo.”
 
Chờ Nhan Hạ tạm biệt Mạnh Luật xong, Lục Phỉ liền dẫn vợ và con trai .
 
Mạnh Luật  bóng lưng của ba  họ, ánh mắt bắt đầu từ từ  đổi.
 
 lúc , Lục Hạo đang  ba ôm duỗi tay vẫy chào .
 
Anh thấy động tác của bé, khóe môi  nở nụ  dịu dàng.
 
Có đôi khi, thích   nghĩa là   , chỉ cần  thấy cô hạnh phúc là đủ . Trong tương lai,    cũng  thể   một gia đình hạnh phúc như  ?
 
Còn ở bên , Nhan Hạ   xe ôm Lục Hạo,  bé kể  những chuyện thú vị ở công viên giải trí. Khi  tới chuyện hai ba con cùng  đu , cô  nhịn  liếc  Lục Phỉ.
 
Cái liếc mắt   khiến tầm mắt của hai  lập tức chạm   qua kính chiếu hậu.
 
Ánh mắt hai  đều hiện lên ý  rạng rỡ.
 
Hồi ức ngọt ngào trong quá khứ từ từ hiện lên trong đầu.
 
Mà Lục Phỉ  chạm  ánh mắt của vợ  vui vẻ tập trung sang con đường phía . Trong đầu hiện lên hình ảnh của Mạnh Luật, lạnh lùng hừ hai tiếng trong lòng,   cũng  điều đấy!
 
Không lâu , xe  về tới nhà.
 
Nếu so với việc ăn cơm ngoài, thật  Lục Phỉ càng thích ăn ở nhà hơn.
 
Khi về đến nhà,  ôm lấy Lục Hạo đang ngủ say từ trong tay Nhan Hạ.
 
Tinh lực của trẻ con cũng chỉ  từng đó mà thôi, đùa nghịch cả một buổi chiều nên giờ bé mệt là .
 
Một tay  ôm Lục Hạo, tay  thì nắm tay Nhan Hạ, lúc  trở về nhà cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
 
Tuy trường hợp   xuất hiện vô   , nhưng mỗi  đều mang đến cho  những cảm giác khác .
 
Sau khi    từ phòng của Lục Hạo khi bế bé  thì bắt gặp hình bóng bận rộn của vợ trong phòng bếp.
 
Một tay cô cầm dao, tay  giữ nguyên liệu, chăm chú thái từng lát từng lát một.
 
Lục Phỉ  một bên yên lặng quan sát cô, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng ở đu .
 
Dường như năm tháng  lưu  quá nhiều dấu vết lên cô,   ngờ  rằng hai   gắn bó với  suốt bảy năm ròng.
 
Đối với , cái gọi là “Bảy năm ngứa ngáy”* mà   thường  cũng chỉ là một chuyện  mà thôi. Cho dù là mấy chục cái bảy năm trôi qua  chăng nữa thì  cũng sẽ  bao giờ chán ngắm  cô.