Nhớ  những năm tháng  , khí chất lạnh lùng   Lục Phỉ dần giảm ,  lẽ nếu như  tìm  chuyên  tin nóng thì sẽ  sinh động hơn tự    nhiều.
 
Quan trọng hơn là, thủ đoạn mà Úc Tử Phàm  dùng thì    thể dùng   chứ?
 
Ngay  đó, màn hình điện thoại hiện lên một dãy . Bây giờ càng ngày càng cận ngày,   thể để bất kỳ chuyện gì vượt khỏi tầm kiểm soát của  .
 
***
 
Ngày hôm , Bố  về vẫn tiếp tục , nhưng bầu  khí trong nhà  khác hẳn so với  đây.
 
Ví dụ như:
 
Khi ăn sáng, Lục Hạo hỏi: “Ba ơi, còn bao lâu nữa mới tới ngày chúng   tìm  ạ?”
 
Giữa lúc ăn trưa, Lục Hạo  hỏi: “Ba ơi, ba  thể  cho Hạo Hạo  còn bao lâu nữa mới  thể  tìm  ?”
 
Buổi tối lúc ăn cơm, bé hỏi tiếp: “Ba ơi, bao lâu nữa mới tới ngày chúng   tìm ?”
 
…
 
Cả ngày hôm nay, Lục Phỉ chỉ cảm thấy  một con muỗi kêu vo ve bên tai .
 
Thoáng cái  tới đêm khuya, Lục Phỉ bịt miệng Lục Hạo   bế bé lên giường: “Con ngủ  nhé?”
 
Lục Hạo ô a hai câu,  gật đầu, vội vàng nhắm hai mắt .
 
Thấy thế, Lục Phỉ mới cảm thấy  “mệt”, cả ngày  đều  con trai dùng tiếng “Mẹ” oanh tạc, dù thần kinh  thô đến mấy thì cũng  thể chịu nổi nữa .
 
Sau khi tắt đèn đóng cửa, lúc  Lục Phỉ mới về phòng  bắt đầu thu dọn đồ đạc  rửa mặt.
 
Mà lúc , trong phòng Lục Hạo.
 
Sau khi Lục Phỉ , camera liền   cảnh bé bò từ  giường xuống, mở va-li của  ,  bắt đầu bỏ  ít đồ .
 
Sau khi kéo khóa , bé mới nhẹ nhàng kéo va-li sang phòng ba.
 
Một tiếng “rắc” vang lên, cửa phòng Lục Phỉ từ từ mở .
 
“Ba    nhỉ?” Bé kéo va-li, vì  thấy ba nên lẩm bẩm  quanh.
 
Sau khi   tiếng động truyền từ phòng vệ sinh, tròng mắt Lục Hạo đảo qua đảo . Bé cất kỹ va-li của ,  trốn  chăn.
 
Một lát , Lục Phỉ  từ trong phòng vệ sinh , liếc mắt liền  thấy chỗ phồng   giường, còn cả một cái va-li nhỏ  gầm giường nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-chieu-vwxh/chuong-63.html.]
 
Mày kiếm khẽ nhíu ,   con trai  quá ngây thơ  ?
 
Anh chầm chậm tiến lên phía , xốc chăn lên giường lên, giả vờ ngủ, hô hấp dần dần trở nên vững vàng.
 
Lúc , một cái đầu nhỏ nhô  từ phía nửa giường bên cạnh ,  bóng lưng dày và rộng của ba, che miệng ,  đó duỗi , đắp kín chăn, nhắm mắt  bắt đầu ngủ.
 
Lục Phỉ vốn đang chờ hành động tiếp theo của Lục Hạo,  ngờ một lúc lâu  vẫn  thấy gì, liền nhẹ nhàng xoay   thì thấy cơ thể nhỏ bé đang  ngáy o o.
 
Anh  khuôn mặt nhỏ đáng yêu của con, mỉm   trở  ôm bé  lòng.
 
Vì động tác  của  mà Lục Hạo khẽ động đậy,  tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục   giấc ngủ.
 
Anh đưa tay sờ mái tóc mềm mại của bé, nhắm mắt ngủ.
 
Đây là  đầu tiên hai  ngủ cùng  trong chương trình Bố  về. Lúc ,   ở trong phòng của tổ đạo diễn  máy  ghi   cảnh , trong lòng  dâng lên một cảm giác ấm áp.
 
Buổi sáng hôm , khi Lục Phỉ tỉnh giấc thì   mấy chục cân đè lên .
 
“Ba ơi, hôm nay chúng    tìm , nên ba mau dậy !” Trong giọng  véo von của Lục Hạo mang theo nét sung sướиɠ,  cả  bé cứ như tỏa  nỗi vui mừng.
 
Lục Phỉ mở to mắt ,  khi thoáng  sang bé liền giả vờ buồn ngủ,   xuống, bình thản : “Ba buồn ngủ nên giờ ba ngủ tiếp đây.”
 
“Không  ba   gặp  ? Sao ba  thể buồn ngủ  chứ.” Lục Hạo mở to mắt,  ba với vẻ  thể tin nổi.
 
“…” Lục Phỉ đang nhắm mắt đùa con trai lập tức im lặng, hình như   theo kịp logic của con trai  thì ?
 
Vì   cách nào lừa  đứa con trai đang ầm ĩ  nũng nên Lục Phỉ đành  mở mắt .
 
Bé thấy ba tỉnh , liền quả quyết gật đầu: “Con  là ba  gặp  mà, chắc chắn hôm nay ba  quên chuyện   gặp , hôm qua ba còn  cho Hạo Hạo nhắc nhở ba,  đúng  ba?”
 
Lục Phỉ  , ánh mắt  bé cũng  thêm ý ,  thêm cả vẻ bất đắc dĩ nữa.
 
Mà trong giây tiếp theo  khi  dừng , Lục Hạo  xoay  xuống giường, đầu tiên mở cửa phòng tắm ,    trong  lớn tiếng : “Ba ơi, nhanh lên, con giúp ba nặn kem đánh răng.”
 
Anh  thấy giọng của con truyền  từ trong phòng tắm, liền  dậy,  khi  phòng  đồ  quần áo xong mới từ từ   phòng tắm.
 
Vừa  đến cửa, liền thấy Lục Hạo đang nhón chân, cầm bàn chải đánh răng của  trong khi dùng sức với tuýp kem đánh răng.
 
Anh thấy con  mãi cũng  xong liền chậm rãi tiến lên, cầm kem đánh răng và bàn chải đánh răng từ trong tay bé, cúi đầu  đứa con chỉ cao tới bắp đùi : “Ba tự  , cảm ơn Hạo Hạo  giúp ba nhé.”
 
“Ba  cần cảm ơn con .” Bé vui vẻ gật đầu,  đó  tiếp tục nhắc nhở: “ ba  nhanh lên nha, Hạo Hạo  nhanh chóng  thấy .”
 
Lục Phỉ  thấy những lời , động tác nặn kem đánh răng  khỏi dừng ,  đầu   chằm chằm biểu cảm hối hả của bé, lông mày  khỏi nhíu , lúc   ở nhà, liệu con trai  hối hả  gặp  như   nhỉ?