Cô giáo Lý nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên phát hiện khi ba tiểu Hạo Hạo đeo kính râm cũng  giống nam thần của cô .
 
Trong nháy mắt, ý nghĩ của cô   khỏi bay xa. Họ của tiểu Hạo Hạo là gì nhỉ? Lục?
 
Cô giáo Lý phấn khích, nhanh chóng lấy điện thoại  tra tư liệu về “Lục Phỉ”. Cô  nhập, hàng loạt bài   hiển thị .
 
Cô lướt  bộ tin đồn, nhưng  thấy ai  Lục Phỉ   bạn gái cả.
 
Cô giáo Lý tắt di động, lắc đầu, tiểu Hạo Hạo  lớn như  ,   còn là mỹ nữ, nếu họ là vợ con Lục Phỉ thì   lộ một chút tin tức nào  chứ?
 
Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác! Chắc do gần đây cô xem ảnh nam thần quá nhiều !
 
***
 
Lúc , ba  Nhan Hạ vẫn   suýt nữa họ   nguy cơ  lộ tẩy. Sau khi về đến nhà, xuống xe, ba  nắm tay   .
 
Một tay Lục Hạo nắm Nhan Hạ, tay còn  nắm Lục Phỉ, dựa  sức của ba  mà nâng  lên giữa  trung. Nơi nào hai  dẫn Lục Hạo qua thì nơi đấy đều  tiếng  trong trẻo của bé.
 
Chỉ cần   thấy bóng lưng của ba  từ xa thì  thể phủ nhận họ là một gia đình hạnh phúc.
 
Một lúc , họ  tới cửa nhà.
 
Cửa  mở , Lục Hạo  lập tức buông tay hai , hưng phấn chạy tọt  phòng bếp, bắc một chiếc ghế nhỏ để mở tủ lạnh, lấy bình nước chanh ,  cầm hai cái ly, vội vàng dọn bàn ,  đó cẩn thận đổ đầy hai cốc. Sau khi bày biện xong, Lục Hạo  một động tác như quý ông nhỏ, “Mời ba  dùng!” Đôi mắt bé sáng lấp lánh  chằm chằm Lục Phỉ.
 
Nhan Hạ bật  thành tiếng khi  động tác của Lục Hạo: “Học  giống.”
 
“Con học  từ  ?” Lục Phỉ   tiếng  của Nhan Hạ liền hỏi. Anh  cảm giác dường như   bỏ lỡ  nhiều điều liên quan đến con trai.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-chieu-vwxh/chuong-7.html.]
“Trong thời gian  đến nước M, trường con tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Lớp Hạo Hạo  tập để biểu diễn vở Cô bé lọ lem, vì các bạn và cô giáo  con là   động tác   trai nhất nên con  diễn vai Hoàng tử! Chắc giờ con đang biểu diễn cho  xem đấy! ” Nhan Hạ chậm rãi .
 
Những đường nét lạnh lùng  khuôn mặt Lục Phỉ dịu xuống khi  Nhan Hạ giải thích,  bế Lục Hạo lên, thấp giọng : “Diễn  ! Ba  tự hào về con!”
 
“Thật ạ?” Lục Hạo kinh ngạc  Lục Phỉ.
 
“Ừ.” Lục Hạo gật đầu.
 
“Vậy   ba  thể đến xem con diễn  ạ? Cô giáo Lý  sẽ cho con  hoàng tử tiếp đó.” Lục Hạo hưng phấn , cái miệng nhỏ khẽ động, mặt đầy kiêu ngạo, bé vẫn còn nhớ rõ cô giáo Lý từng ,  bé nào  trai nhất lớp mới  thể đóng vai hoàng tử đấy nhé!
 
“Được.” Lục Phỉ nghiêm túc gật đầu .
 
Lục Phỉ  chuyện cùng con trai xong,  đồng hồ,  đó đặt bé xuống  : “Ngoan ngoãn ở đây chơi với , giờ ba sẽ nấu một bữa thật ngon cho con!”
 
Lục Hạo ôm đùi Lục Phỉ, ngẩng đầu tỏ vẻ đáng yêu : “Ba ơi, con cũng  nấu cùng ba.”
 
“Được , cùng ba  bữa tối cho  nào.”
 
Nói xong, Lục Phỉ liền bế Lục Hạo lên,  đầu   Nhan Hạ đang dịu dàng  hai cha con, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Anh nghiêng  về phía , hôn nhẹ lên khóe môi cô: “Vợ chờ ba con  chút nhé.”
 
“Vâng.” Nhan Hạ gật đầu, hôn trả Lục Phỉ một cái.
 
Lục Hạo thấy ba   hôn  thì cẩn thận nghiêng  về phía  như thể cũng  hôn lên mặt Nhan Hạ, nhưng trong giây tiếp theo, cơ thể    bế  càng ngày càng xa, đầu cũng  Lục Phỉ xoay trở về.
 
Nhan Hạ   hai ba con “hoà thuận vui vẻ”  cầm cốc nước chanh do con trai tự rót lên uống. Nước chanh lạnh chảy theo thực quản đến tận  dày nhưng vẫn  thể ngăn  sự hạnh phúc và ấm áp đang dâng lên trong lòng cô.
 
Nhan Hạ  một lát  mới  dậy trở về phòng. Tối hôm qua cô vẫn   thành xong bản thiết kế, nếu giờ   cho xong thì chỉ sợ đêm nay sẽ   thời gian để sửa mất.
 
***