“Mẹ ơi, fan là gì ạ? Mì sợi  ạ?” Lúc Nhan Hạ đang cảm khái thì giọng  tò mò của Lục Hạo  kéo suy nghĩ đang bay xa của cô về.
 
Cô bật  khi  cách  của con trai về fan, công nhận là trí tưởng tượng của bé phong phú thật đấy. Fan = mì sợi ?
 
Cô  kìm  mà nhéo má bé,  đó  ôn hòa  : “Fan là một nhóm  thích con đấy.”
 
“Dạ.” Bé nửa hiểu nửa  gật đầu.
 
Cô   thêm gì nữa,  về phía chồng bên cạnh thì thấy  đang lẳng lặng  hai  con họ. Cái  của  giống như nước, dịu dàng mà tinh tế,  ngập tràn sự bao dung.
 
Thấy , lòng cô lập tức ngập trong sự ấm áp đang dần lan tỏa.
 
Cô  dịu dàng với ,  khoác tay chồng, “Đi thôi.”
 
“Ừ.” Anh  khẽ, tiếp tục đẩy xe về phía .
 
Tuy càng ngày càng  nhiều  cầm di động chụp ảnh Nhan Hạ và Lục Phỉ nhưng ai nấy cũng đều kìm nén sự xúc động, chỉ dám lặng lẽ quan sát gia đình họ.
 
Trong khoảnh khắc , Nhan Hạ mới thực sự cảm giác  rằng, sánh vai với Lục Phỉ vốn  khó khăn như trong tưởng tượng của cô. Đồng thời,   ai cũng phản đối mối quan hệ giữa họ như cô  nghĩ.
 
Ít  thì hầu hết những  đang vây quanh họ lúc  chỉ   góc độ  qua đường mà thôi.
 
Nghĩ , cánh tay đang nắm chặt lấy tay chồng dần buông lỏng, bình tĩnh  bên cạnh Lục Phỉ.
 
Thật  cũng   gì  sợ cả.
 
Dưới bầu  khí nhẹ nhàng ,  nhanh thì cả nhà họ  mua hết những đồ cần thiết cho ngày hôm nay.
 
Từ đẩy xe mua sắm đến bỏ hai cái bịch lớn  xe đều do Lục Phỉ bao trọn, Nhan Hạ và Lục Hạo chỉ lặng lẽ  bên cạnh  .
 
Sau khi bỏ đồ  cốp xe, Lục Phỉ chuẩn  lên xe với vợ thì nhạy bén cảm giác   cameras ẩn. Anh nhíu mày,  xung quanh họ.
 
“Sao  ?” Tim Nhan Hạ đập rộn khi thấy động tác của . Dù cô  đoán   sẽ  chụp ảnh nhưng cảm giác  phóng viên chụp khác xa với khi   bình thường chụp.
 
Mà thật  cũng   gì, dù  thì họ cũng   chuyện mờ ám gì.
 
“Không  gì  em.” Lục Phỉ ,  mở cửa xe, ý bảo Nhan Hạ lên xe.
 
Cô   gì nữa, cho con trai  lên ghế an  trẻ em ,  mới lên xe từ cửa còn . Sau khi thấy vợ   yên  xe thì  mới  tới ghế lái,  lái xe khỏi đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-chieu-vwxh/chuong-89.html.]
 
Lúc bấy giờ, một  trốn trong chiếc xe đậu ở chỗ tối mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Trời ạ, Ảnh đế Lục nhạy cảm quá!
 
Ha ha, may mà lúc những bức ảnh đó  đăng lên thì     đang ở gần đó, nên giờ mới chụp  tấm  ban nãy đấy.
 
Thế nào tấm ảnh    mới chụp  cũng sẽ lên trang nhất cho coi.
 
Nghĩ  nên   vội vàng gửi ảnh chụp về. Còn về việc bài báo  kèm với tấm ảnh thì  khi   tới đây thì   cho biên tập ở tòa soạn  sẵn .
 
Lúc , ở  xe.
 
Lục Hạo từ từ thϊếp   ghế an . Lúc Nhan Hạ  sang thì đầu nhỏ của bé đang nghiêng ngả, tư thế ngủ trông  kỳ lạ, khiến cô  phì .
 
Sau khi đắp cái chăn nhỏ lên  con, cô mới  về phía chồng: “Vừa nãy ở bãi đỗ xe ngầm  phóng viên hả ?”
 
“Ừ.” Lục Phỉ cũng  phủ nhận khi  vợ hỏi.
 
Tuy   sớm  hành động của   khi họ công khai sẽ  còn bảo mật, nhưng   ngờ những phóng viên   còn bám đuôi , mà   mặt ở  nơi.
 
Khi  quan sát phản ứng của vợ qua kính chiếu hậu thì vẻ mặt bình tĩnh của cô liền đập  mắt , cứ như điều cô  mới hỏi chỉ là một vấn đề bình thường .
 
Như đoán  suy nghĩ của , trong xe tiếp tục vang lên giọng  nhu hòa của cô: “Em  sợ  chụp lén. Em  từng sợ  khác cho rằng em  xứng với , nhưng bây giờ em  thể dõng dạc    thể sánh vai bên  .”
 
Không  cô tự ti, mà vì cô còn kém  quá xa.
 
Sau bao nhiêu năm cố gắng, đến hôm nay cô mới  đủ can đảm  bên .
 
Nếu  xuất hiện thì cô cũng  còn sợ hãi nữa . Bởi vì, sợ hãi  là vô nghĩa.
 
Lẽ nào cô còn  vì chút tự ti tận đáy lòng mà  chịu sánh vai với  ?
 
Tuyệt đối  thể nào.
 
Thản nhiên xuất hiện cùng   mặt phóng viên  chỉ là mong  của , mà còn là ước  của cô.
 
“Em  bao giờ  xứng với  cả.” Trong giọng  trầm của  ngập tràn sự kiên định.
 
Cô  hề  chuyện bản   từng là nữ thần trong mộng của tất cả nam sinh. Vả , vì cô khiến  khác cảm thấy quá xa vời nên  ai dám tới gần cô cả, sợ  sẽ vô tình xúc phạm đến cô.