Uống xong ,   chằm chằm  Nhan Hạ,  : “Quần áo   em?”
 
Anh  nóng lòng  xem quần áo vợ thiết kế giúp .
 
Nghe  lời , lông mày cô khẽ cong, Lục Phỉ sốt ruột thật đấy.
 
Nghĩ , cô  dậy, mở cánh cửa ngăn cách phòng thiết kế nhỏ bên trong với văn phòng ,   .
 
Lục Phỉ theo  cô. Anh   cửa thì  thấy mấy bộ trang phục  trưng bày   ma nơ canh.
 
Chỉ mới liếc mắt một cái,   thấy thích ngay.
 
Những bộ quần áo   chỉ “Đẹp”, mà quan trọng hơn là nó còn chứa đựng tấm lòng của vợ dành cho .
 
Bây giờ,   còn ghen tỵ  hâm mộ con trai nữa , bởi vì vợ cũng  thiết kế quần áo dành riêng cho .
 
“Anh  thích.” Anh còn  mặc lên , mà  tỏ  yêu thích chúng nó.
 
Nghe  lời , cô mỉm , lấy bộ trang phục  ma nơ canh đầu tiên  đưa cho Lục Phỉ: “Ừm,  thử xem    .”
 
“Anh mà còn  thử ? Không  em  sớm  kích cỡ của  ?” Anh trêu chọc ,  như   liếc vợ. Tuy ,  vẫn cầm lấy bộ quần áo trong tay cô  đặt lên bàn, duỗi tay cởϊ áσ khoác , chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi, để lộ  lồ ng n.g.ự.c rắn rỏi.
 
Vì màn trình diễn hấp dẫn đột nhiên xuất hiện  mắt  nên ánh mắt Nhan Hạ  d.a.o động,  đó dứt khoát lấy di động ,  xoay  tập trung  nó.
 
Anh    hổ  ? Lại dám t.h.o.á.t y mê hoặc em cơ đấy.
 
Lục Phỉ đang  quần áo thấy vợ đưa lưng về phía , khóe môi  nhịn  mà khẽ cong. Sau đó, hành động  còn thong thả như ban nãy nữa, mà nhanh chóng mặc quần áo .
 
“Rất ,  thoải mái, cũng  .” Giọng  lạnh lùng của  vang lên bên tai cô.
 
Nghe , Nhan Hạ liền  đầu   thì bỗng kinh ngạc khi thấy trang phục mặc   . Có vẻ như bộ quần áo  trông vô cùng thích hợp với  đấy.
 
Thấy vợ   đến ngây  thì    hiệu quả “lung linh” khi  mặc  .
 
Ánh mắt lộ  ý ,  hỏi: “Thế nào? Đẹp trai ?”
 
Nghe  lời  , cô  hồn, gật đầu: “Rất  trai.”
 
Nghe , nụ  của  càng sâu hơn: “Lát nữa  sẽ mặc bộ   luôn, còn mấy bộ khác thì em cứ cất kỹ  , để  mặc dần. Sau ,  bộ quần áo của  đều do em bao trọn.”
 
“Toàn bộ ?” Cô ngẩn .
 
“Em  thấy  mặc đồ do em  trông  tuyệt ư?” Anh tỉ mỉ dụ cô  bẫy.
 
“…” Cô im lặng, thầm nghĩ   cô  tự đào hố chôn   nhỉ?
 
Anh bỗng  thời gian, tiến lên hôn nhẹ lên mặt vợ,  : “Anh cũng  đến công ty một chuyến. Giờ    đây, buổi tối  sẽ tới đón em khi em  tan .”
 
“Vâng.” Nhan Hạ ,  tiễn chồng  khỏi văn phòng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-chieu-vwxh/chuong-96.html.]
Vừa   thì thấy   nhiều  đang vui vẻ ăn bánh kem trong đại sảnh của phòng  việc, còn  đại diện của chồng cô  đang  chờ.
 
Cô  thoáng qua , chắc chắn là   bảo Hình Ảnh   .
 
“Anh  đây, em  việc .” Lục Phỉ  vợ, dịu dàng  tạm biệt.
 
Cô  vẫy tay với   : “Tạm biệt .”
 
Sau đó,  liền rời  cùng Hình Ảnh.
 
Mọi  thấy Lục Phỉ và Hình Ảnh  rời khỏi, liền vội vàng “bao vây” Nhan Hạ
 
“Giám đốc Nhan, chị và Lục nam thần kết hôn  bao lâu ?”
 
“Hai  quen  thế nào, tại   bắt đầu?”
 
“Chồng  trai thế mà chị  giấu nhiều năm như , vô nhân đạo quá .”
 
“Giám đốc Nhan, chị đúng là thần tượng của chúng em. Chị thật tài giỏi khi  bắt  Lục nam thần.”
 
“Trước  em cho rằng vợ Lục nam thần  cứu cả dải Ngân Hà, nhưng  khi   đó là chị thì em  thấy hai   xứng đôi.”
 
“…”
 
Cả đám  cứ ríu rít bên tai, khiến Nhan Hạ tưởng như tai  sắp ù đến nơi .
 
“Được ,  ,   việc ,  về văn phòng  đây.” Cô tìm đại một lý do để trốn  văn phòng .
 
Cả đám  ,  mỉm  khi dõi theo bóng lưng đang chạy trối c.h.ế.t của Nhan Hạ. Sau đó, âm thầm cảm thán rằng, Giám đốc Nhan dễ  hổ thật.
 
Họ  công nhận rằng, sự mở đầu giữa Giám đốc Nhan và Lục nam thần thật khiến   chờ mong. Nam thần  chung với nữ thần sẽ  hạnh phúc và viên mãn cho mà xem.
 
Sau khi Nhan Hạ về văn phòng của , liền thở dài nhẹ nhõm, mấy câu hỏi mà các đồng nghiệp đặt  khiến cô  chịu nổi luôn !
 
 mà, cô và Lục Phỉ quen  thế nào, ngẫm , cô cũng cảm thấy  khó tin.
 
Ấn tượng đầu tiên của Lục Phỉ chắc là  đầu  tự giới thiệu   mặt cô.
 
 đó   là  đầu tiên cô  thấy .
 
Nghĩ đến đây, trong đầu cô vô thức hiện lên một bóng hình xinh .
 
Sau đó, vội vàng lắc đầu để “quăng” bóng dáng   khỏi đầu.
 
Người   đáng để cô nhớ đến!
 
Cô thở hắt ,  tiếp tục  công việc của .
 
Mà bên , Lục Phỉ và Hình Ảnh  tới công ty vì một bộ phim điện ảnh.
 
Vừa đến phòng họp, khi  thấy một hình bóng quen thuộc, đôi mắt liền trở nên lạnh lùng.