“Vâng.” Mạnh Tang Du nhận lời, âm thầm thở phào. Bị bao bọc bởi  thở dương cương của y, nàng thật sự  chút  kìm , đặc biệt là  sự khiêu khích cố ý vô tình của y.
 
Đi  khỏi cửa phòng, đón nhận cơn gió lạnh gào thét, vành tai nóng bỏng của nàng lúc  mới từ từ hết đỏ. Nam nhân buồn  liếc  vẻ mặt như trút  gánh nặng của nàng, nhận lấy áo khoác hồ ly bạc từ tay Thường Hỉ khoác lên vai nàng, cẩn thận buộc chặt dây lưng.
 
Hai  tay trong tay   con đường nhỏ phủ đầy sỏi,  khí vô cùng yên tĩnh ấm áp. Thấy sắp đến chính điện, tiếng  đùa ồn ào của Ngân Thúy, Bích Thủy và Nhị Bảo xa xa truyền đến,   vui vẻ. Các nàng sớm  từ cửa sổ thư phòng len lén  thấy cảnh tượng Hoàng thượng và chủ tử chung sống,  chủ tử  , tâm trạng tự nhiên cũng thả lỏng.
 
Thấy Nhị Bảo đang ngậm quả cầu, tung tăng chạy về phía , Mạnh Tang Du lập tức buông tay y, chạy lên đón.
 
“Nhị Bảo đang  gì ? Tìm quả cầu ?” Bế Nhị Bảo lên hôn, Mạnh Tang Du lấy quả cầu trong miệng nó ,  hì hì hỏi.
 
Gâu gâu gâu! Nhị Bảo một bên sủa một bên gật đầu, bộ dạng nhỏ bé như thật.
 
Mạnh Tang Du  khẽ, ném quả cầu trong tay . Chủ tớ hai  một ném một nhặt, chơi vui vẻ vô cùng, bỏ  Chu Võ Đế một bên. Chu Võ Đế  mặt mang , nhưng ánh mắt  về phía Nhị Bảo  vô cùng lạnh băng. Sớm  vật nhỏ   tranh sủng như , lúc  y nên ném nó  lãnh cung !
 
“Để trẫm chơi với nó một chút .” Tiến lên một bước, lấy quả cầu từ tay Tang Du, nam nhân  nhạt lên tiếng.
 
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Được thôi.” Mạnh Tang Du  nghi ngờ gì.
 
Đôi mắt đen láy của nam nhân  nheo ,  tay nội kình  phun, quả cầu nhẹ bỗng  ném  xa mấy trăm mét, trực tiếp lướt qua tường cung, rơi  Ngự Hoa Viên.
 
“Mang nó  ngoài tìm,  tìm    trở về.” Nam nhân mở miệng mỉm , nhưng ánh mắt  lạnh buốt đáng sợ. Ngân Thúy và Bích Thủy run rẩy, vội vàng mang theo Nhị Bảo chạy về phía Ngự Hoa Viên.
 
Mạnh Tang Du trợn tròn mắt. Thường Hỉ âm thầm đỡ trán, nghĩ thầm: Thế mà   tranh sủng với một con chó, Hoàng thượng thật đủ uất nghẹn!
 
Giải quyết xong Nhị Bảo, Chu Võ Đế đưa tay về phía Tang Du, cùng nàng mười ngón đan  , nhàn nhạt : “Đi thôi, về dùng bữa.”
 
Mạnh Tang Du đáp ứng, cố ý  chậm  một bước, khẽ lườm y một cái,   ngờ y bỗng nhiên  đầu , đối diện ngay đôi mắt phượng đang trợn tròn của nàng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-137.html.]
“Nàng  biểu cảm gì ? Hử?” Đôi mày rậm xếch  thái dương của y nhướng lên, nụ  mang theo chút tà khí. Y nắm lấy cằm nàng, nâng lên,  thở nóng rực phả  gò má, hormone nam tính nồng đậm tràn ngập trong  khí, khiến   nghẹt thở.
 
Mạnh Tang Du phảng phất như  mèo c.ắ.n  lưỡi, chỉ bình tĩnh   đôi mắt đặc biệt sâu thẳm sáng ngời của y, một lúc lâu    nên lời. Bất luận là tướng mạo  khí chất,  đàn ông  đều là cực phẩm, đặc biệt là khi y cố ý thể hiện sức quyến rũ của .
 
“Ha hả~” Thấy vẻ mặt ngây ngô đáng yêu của nàng, y c.ắ.n nhẹ lên đôi môi hồng của nàng, vui vẻ  khẽ. Không ngờ trêu đùa Tang Du  thú vị như , y  chút nghiện .
 
“Đi thôi.” Y kéo kéo tay Tang Du, tiếp tục  về phía . Mạnh Tang Du tỉnh táo , theo sát bên cạnh y,  để lộ mà đ.á.n.h giá gò má tuấn mỹ của y. Người đàn ông  rốt cuộc đối xử với  là thái độ gì? Dường như  khoan dung,  quý trọng,  sủng ái, mang  cho nàng một cảm giác như    yêu sâu đậm.
 
Yêu sâu đậm? Đây nhất định là ảo giác! Âm thầm lắc đầu, Mạnh Tang Du đem trái tim suýt  mê hoặc  nhốt  một chiếc hộp đen sâu hơn.
 
Thiên điện, Phùng ma ma đang chỉ huy cung nhân bày cơm. Trở  nơi ở  mấy tháng,  thấy hương thơm thoang thoảng của thức ăn trong  khí, Chu Võ Đế hít một  thật sâu, khóe miệng  kìm  mà nhếch lên, thế mà  sinh  một cảm giác ‘cuối cùng cũng  trở về’. Một  ở Càn Thanh cung rộng lớn,   Tang Du bầu bạn, y đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ.
 
Dạo bước  tẩm điện, thấy chiếc giỏ liễu nhỏ đặt bên giường của Tang Du, khóe miệng đang nhếch lên của y lập tức mím thành một đường thẳng. Tại   đặt gần như ? Địa vị của A Bảo nhanh như     thế  ?
 
“Mang thứ   ngoài!” Y chỉ  chiếc giỏ liễu,  với cung nhân phía , thấy khay cát và bát nước đặt ở góc phòng, sắc mặt càng đen hơn: “Cái , cái  đều mang  ngoài!”
 
Dứt lời, y  về phía  phụ nữ đang nhíu mày, mặt đầy vẻ  , trầm giọng  lệnh: “Sau   cho Nhị Bảo  tẩm điện của nàng,  cho nó bò lên giường của nàng,   ôm nó ngủ, khi trẫm ở đây  cho nó lộ diện,  rõ ?”
 
“Nghe rõ  ạ.” Mạnh Tang Du miệng thì đáp ứng dứt khoát, nhưng trong lòng   để tâm.
 
Chu Võ Đế nhướng mày mỉm , véo cằm nàng, từng chữ cảnh cáo: “Nếu để trẫm phát hiện  giường nàng  một sợi lông chó, trẫm lập tức ném nó , trẫm   đùa .”
 
“Thần   !” Mạnh Tang Du nghiến răng nhận lời,  mặt nở một nụ , nhưng trong lòng  đang c.h.ử.i thầm: Khốn kiếp,   tranh giành địa bàn với Nhị Bảo? Có cần  trẻ con đến  ?
 
“Thật ngoan!” Nam nhân lẩm bẩm, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng  chu  của nàng, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy sự sủng ái nồng đậm. Vật nhỏ chắc chắn đang mắng trẫm trong lòng! Y buồn  thầm nghĩ.
 
“Hoàng thượng, nương nương,  thể dùng bữa  ạ.” Phùng ma ma   nhắc nhở, thấy hai  đang dán chặt  , biểu cảm vô cùng  hổ, lập tức lui  ngoài, trong lòng khó hiểu thầm nghĩ: Nương nương  Hoàng thượng sủng ái nàng là giả,  nô tỳ thấy  giống chút nào?
 
Hai  nắm tay   thiên điện, bàn ăn nhỏ mà Mạnh Tang Du vốn tự dùng   dọn ,   đó là một bàn dài thật lớn,  bàn bày đầy các món ăn nóng hổi, sơ sơ cũng   hai ba mươi món. Đây vốn là khẩu phần bình thường nhất, nhưng  khi  xuống bàn, Chu Võ Đế  cảm thấy   quen.