CÙNG EM ĂN TẾT - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2025-05-02 01:11:33
Lượt xem: 1,405

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dòng chữ thật khó đọc.

Kích thích X?

Kích thích gì?

Là lúc tôi cởi thắt lưng cho anh sao?

Lúc Thẩm Tây Giang vào phòng, tôi vội vàng cất điện thoại đi.

Chúng tôi nhìn nhau, cả hai đều đỏ mặt ngượng ngùng.

Tôi đứng dậy nhường chỗ cho anh: "Anh nghỉ đi, em ra ngoài."

Ngay lúc đóng cửa lại, Thẩm Tây Giang rất áy náy: "Xin lỗi, anh..."

"Không sao đâu, đàn ông mà, bình thường thôi..."

Nói xong, tôi chạy biến.

7

Ra đến sân, tim tôi vẫn đập thình thịch như trống trận.

Tôi suýt nữa thì quên mất mình là bạn gái của Lục Hoài Chu.

Mà Thẩm Tây Giang lại là bạn thân của anh ta.

Những chuyện xảy ra hai ngày nay, dường như quá mập mờ rồi.

Tôi mở khung chat với Lục Hoài Chu.

Cuộc trò chuyện của hai người vẫn dừng lại ở tin nhắn tôi gửi lần trước [Em về rồi.]

Anh ta vẫn không hề trả lời tin nhắn của tôi.

Mở vòng bạn bè ra xem, Lục Hoài Chu còn đăng rất nhiều ảnh theo bố cục chín ô.

Trên bãi biển, trên mặt biển, trong ca nô, anh ta mặc áo ba lỗ, đeo kính râm, tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, vui như trẩy hội...

Nhưng có mấy tấm ảnh đều xuất hiện một góc váy.

Linh cảm mách bảo tôi, chuyện không đơn giản như vậy.

Nhưng vừa nghĩ đến việc Lục Hoài Chu đã hào phóng đưa 30 vạn lúc em trai tôi phẫu thuật, tôi dường như không còn nhạy cảm như vậy nữa.

Anh ta vốn là thế, công tử nhà giàu mà, lăng nhăng là chuyện bình thường.

Nhưng, không biết từ lúc nào, sự vui mừng tràn đầy của tôi dành cho anh ta hình như đã biến thành sự chờ đợi.

Chờ anh ta nói lời chia tay.

Anh ta đã giúp tôi, nếu tôi nói chia tay, dường như là vong ơn bội nghĩa.

Thế nên, tôi đợi anh ta chán rồi nói lời chia tay.

Để tự nhắc nhở bản thân mình vẫn là bạn gái của Lục Hoài Chu.

Tôi nhắn tin cho anh ta: [Nhà em hôm nay ăn tất niên, chúc mừng năm mới.]

Đúng như tôi dự đoán.

Lục Hoài Chu không trả lời tin nhắn.

Mãi cho đến bữa tối, Thẩm Tây Giang vẫn chưa ra ngoài.

Tôi điều chỉnh lại tâm trạng rồi vào phòng gọi anh ấy.

Vừa vào cửa đã cảm thấy trong phòng nóng hầm hập.

Tôi bật đèn gọi anh ấy: “Thẩm Tây Giang, ăn cơm thôi.”

Gọi hai tiếng mà không thấy phản ứng.

Tôi hoảng quá, vội vàng lại gần sờ trán anh ấy.

Nóng rẫy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-em-an-tet/chuong-4.html.]

Tôi vỗ nhẹ vào má anh ấy: “Thẩm Tây Giang, dậy đi, anh sốt rồi, nóng lắm.”

“Mau dậy đi, chúng ta đến bệnh viện.”

Anh ấy từ từ mở mắt: “Tôi không sao, hơi nóng thôi, em tắt máy sưởi đi.”

Tôi vội tắt máy sưởi, lấy nhiệt kế vén áo anh ấy lên rồi nhét vào.

Đầu ngón tay chạm phải cơ bụng của anh ấy.

Anh ấy cau mày nén nhịn, ánh mắt nhìn tôi đầy xâm chiếm.

Tôi có thể đọc được ý tứ trong đó.

Anh ấy lại quay mặt đi chỗ khác.

Tôi cũng quay mặt đi, lấy điện thoại ra bấm giờ.

“Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện đi, chụp phim xem phổi thế nào.”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Không cần đâu, chắc chỉ bị cảm lạnh thôi, ngủ một giấc là khỏe.”

Nhiệt kế chỉ 37.5 độ.

Tôi hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn muốn anh ấy đến bệnh viện.

Nhưng anh ấy cứ khăng khăng nói không sao, tôi đành cho anh ấy uống thuốc hạ sốt và thuốc cảm.

“Nếu ngày mai còn sốt thì nhất định phải đến bệnh viện.”

Anh ấy ngoan ngoãn gật đầu.

8

Buổi tối, Thẩm Tây Giang ngủ ở phòng tôi.

Tôi ngủ với mẹ, em trai tôi ngủ với bố.

Tôi sợ Thẩm Tây Giang lại sốt cao.

Nửa đêm 12 giờ, tôi lại dậy sờ trán Thẩm Tây Giang.

Chắc là vẫn còn sốt, nhưng không quá nóng.

2 giờ sáng, tôi lại tỉnh giấc, vẫn lo lắng cho Thẩm Tây Giang.

Dù sao thì lần trước, lúc anh ấy bị viêm phổi, cũng là sốt cao đột ngột vào nửa đêm rồi phải vào ICU nằm một đêm.

Làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp.

Thế là, tôi lại rón rén vào phòng anh ấy, dùng tay dò thử trán anh.

Hơi nóng.

Do dự một lát, tôi lấy nhiệt kế nhét vào nách anh ấy.

Thẩm Tây Giang bị tôi làm cho tỉnh giấc.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, mang theo vẻ quyến rũ mê hoặc.

“Đừng cử động, em đo nhiệt độ cho anh.”

Đặt nhiệt kế xong, tôi rút tay ra thì bị anh ấy nắm chặt lấy.

Lòng bàn tay anh ấy rất nóng, bao bọc lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi.

Hơi ấm lan tỏa khắp người tôi.

Tôi muốn rút tay ra, nhưng lại bị anh ấy kéo chặt hơn.

Giọng anh ấy hơi khàn: “Giang Hạ...”

“Ừm?”

Anh ấy không nói gì, ánh mắt dừng trên mặt tôi, từ mắt nhìn xuống, cuối cùng dừng lại trên môi tôi.

 

Loading...