Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 114

Cập nhật lúc: 2024-11-25 15:03:26
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Tự đem lá sen đến Ngự Thiện Phòng, thuật lời Đàm Viên Sơ dặn dò, mới trở về Dưỡng Tâm điện.

Thu Viện liếc nàng: “Cô nương thật sự sợ đắc tội Dung chiêu nghi ?”

Vân Tự nhớ đến chuyện của Thường Đức Nghĩa, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét, nàng ngẩng đầu, ngữ khí bình đạm :

“Ta đắc tội nàng , chẳng lẽ nàng sẽ bỏ qua cho ?”

Thu Viện và Vân Tự đều rõ câu trả lời, Thu Viện thêm gì nữa, ôm hoa sen cùng nàng trở về Dưỡng Tâm điện.

Việc về về vô tình chậm trễ ít thời gian, khi đến Dưỡng Tâm điện, liền thấy một nghi trượng dừng cửa, Vân Tự và Thu Viện , trong lòng mơ hồ đoán đến là ai.

Quả nhiên, Lộ Nguyên canh giữ ở cửa, nhỏ giọng : "Cô nương, lâu, chiêu nghi nương nương tới .”

Vân Tự đáp lời, kêu Thu Viện đưa hoa sen cho , thấp giọng căn dặn: “Bảo cung nhân đem hoa sen rửa sạch phơi khô.”

Lộ Nguyên Vân Tự , nhưng thấy hoa sen, lập tức hiểu lý do chiêu nghi nương nương đến đây, kinh ngạc mở to mắt, một lúc mới nhận lấy hoa sen, ấp úng :

“Cô nương là tránh mặt một lát?”

Theo Lộ Nguyên nghĩ, chiêu nghi nương nương dù cũng là chủ tử, Vân Tự đối đầu với nàng sẽ chịu thiệt.

Cấm quân canh giữ điện cũng về phía nàng.

Vân Tự từ chối đề nghị của Lộ Nguyên, đến điện, nàng liền thấy tiếng truyền từ bên trong, Vân Tự chút kinh ngạc, Dung chiêu nghi luôn Đàm Viên Sơ nâng niu trong lòng bàn tay, ai dám nàng rơi lệ?

Lư Đông Huân thấy nàng hề sợ hãi, hiểu trong lòng chút bất đắc dĩ.

Trước khi Vân Tự đẩy cửa, đè thấp giọng : “Chiêu nghi nương nương mới một khắc.”

Ý tứ là, hiện giờ chiêu nghi nương nương đang kích động, nàng chỉ chuyện thêm rối, bằng tránh mặt một lát.

Đều là hầu hạ mặt Hoàng Thượng nên khó tránh khỏi tiếp xúc, trải qua một năm , Vân Tự cũng còn cố ý tránh mặt Lư Đông Huân nữa, nhưng nàng ngờ Lư Đông Huân sẽ chủ động chuyện với , Vân Tự khẽ chớp mắt Lư Đông Huân.

Lư Đông Huân sớm dời mắt chỗ khác, như thể câu do .

Vân Tự hiểu rõ, con đường Lư gia coi như nàng thông suốt, chỉ cần hậu cung nữ quyến Lư gia tiến , nàng sẽ là lựa chọn Lư gia để kết giao trong hậu cung.

Ai bảo nàng từng một đoạn "tình thâm" với Lư tài nhân chứ.

Không đến tình nghĩa, Lư gia thể leo đến vị trí hôm nay, chắc chắn sẽ bỏ qua hai chữ lợi ích.

Cung nhân bưng tới, Vân Tự liếc , thuận tay nhận lấy, tìm cớ trong điện: “Để mang .”

Dứt lời, nàng Lư Đông Huân, dừng một chút mới nhẹ giọng: "Đa tạ Lư đại nhân nhắc nhở.”

Lư Đông Huân gì, nhắc nhở , chẳng nàng vẫn ?

Cửa điện đẩy , Vân Tự bưng bước , cuối cùng cũng rõ tình cảnh trong điện. Dung chiêu nghi mặt , nước mắt như những hạt châu rơi xuống, ngày xưa cao ngạo nay như hoa lê đẫm mưa, càng khiến thấy đau lòng.

Nghe thấy tiếng động, trong điện theo bản năng qua, khi thấy rõ Vân Tự, cả điện bỗng im lặng, tiếng của Dung chiêu nghi cũng ngừng .

Hứa Thuận Phúc suýt nữa thì ho thành tiếng, Vân Tự cô nương thật to gan, lúc mà vẫn thể thản nhiên dâng .

Dung chiêu nghi Vân Tự với ánh mắt lạnh băng, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Đàm Viên Sơ, mặt Vân Tự, tiếng tuy ngừng nhưng vẫn còn nghẹn ngào:

“Thần còn nỡ chạm ao sen, cho phép nàng hái, Hoàng Thượng thần đau lòng c.h.ế.t ?”

Vân Tự bưng tiến lên, lướt qua Dung chiêu nghi đặt chén lên ngự án.

DTV

Mọi trong điện cứng đờ, đang , nàng thản nhiên đặt xuống, thật là ăn nhập gì cả, cứ thế phá hỏng bầu khí. Hứa Thuận Phúc cúi đầu, sợ sẽ bật .

Đàm Viên Sơ đưa tay che miệng liếc nữ tử, thấy những ngón tay nàng bưng trắng bệch, thể thấy cảm xúc trong lòng hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Dung chiêu nghi nổi nữa, nàng tỏ vẻ ủy khuất mà tố cáo: “Hoàng Thượng! Người xem nàng kìa, chẳng coi thần gì!”

Vân Tự lúc mới như nhận Dung chiêu nghi đang , nàng khẽ chau mày quỳ xuống, mím môi :

“Hoàng Thượng minh giám, nô tỳ dám bất kính với chiêu nghi nương nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-114.html.]

Không ai trong điện tin lời , nhưng Đàm Viên Sơ vẫn lên tiếng bênh vực nàng: “Đứng dậy .”

Vân Tự dậy, Hứa Thuận Phúc vội vàng đỡ nàng.

Dung chiêu nghi thấy nỡ phạt Vân Tự, trong lòng khỏi chùng xuống, nàng nắm chặt khăn tay cố kìm nén cảm xúc.

Lúc Đàm Viên Sơ mới : “Cho phép nàng hái hoa sen là do trẫm phân phó.”

Dung chiêu nghi điều , chính vì nàng mới thấy tủi , lã chã chực :

“Hoàng Thượng g.i.ế.c thần ?”

Đàm Viên Sơ nheo mắt, ao sen cũng chăm sóc, nếu sớm muộn gì cũng sẽ héo úa, bất kể mục đích của Vân Tự là gì, bề ngoài nàng đều là vì đứa con trong bụng Tô tiệp dư mà suy nghĩ, Dung chiêu nghi một câu "giết thần ", chẳng là xem cả ao sen là của riêng ?

Đàm Viên Sơ ngước mắt lên, nhàn nhạt : “Nếu nàng thích, cứ bảo của vườn thượng uyển trồng thêm vài cây nữa.”

Dung chiêu nghi nghẹn lời, đây là vấn đề vài cây hoa ?

Hoàng Thượng rõ ràng là đang qua loa với nàng !

Đàm Viên Sơ quả thật đang qua loa, cho dù cả hậu cung đều ngầm hiểu ao sen là của Dung chiêu nghi, nhưng bản Dung chiêu nghi thể nghĩ như .

Nói khó một chút, tất cả thứ trong hậu cung đều là của , đừng chỉ là hái vài bông sen, cho dù sai nhổ cả ao sen, Dung chiêu nghi cũng phép dị nghị.

Giọng điệu Đàm Viên Sơ bình thản, đừng Dung chiêu nghi, ngay cả Vân Tự cũng cảm thấy chút kinh ngạc.

Nàng lặng lẽ Đàm Viên Sơ, thầm nghĩ, cái gọi là ân sủng quả nhiên đều là hư vô mờ mịt, tan là tan.

Vân Tự hề thấy vui vẻ.

Người cũ bằng kẻ mới đến.

Hôm nay Đàm Viên Sơ thể lạnh nhạt với Dung chiêu nghi vì nàng, ngày cũng sẽ lạnh nhạt với nàng vì mới.

Có lẽ là thái độ của Đàm Viên Sơ quá lạnh nhạt, Dung chiêu nghi cơn giận cho choáng váng đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo đôi chút, nàng nhận sai, nên thể hiện rằng xem ao sen là vật sở hữu riêng, nàng hít sâu một , nhỏ giọng :

“Hoàng Thượng rõ thần đang đau lòng vì điều gì.”

Nàng mặt như che giấu cảm xúc, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, nức nở : “Là thần nên đến đây hôm nay, thần xin cáo lui.”

Dung chiêu nghi rời , trong điện yên tĩnh một lát.

Sắc mặt Đàm Viên Sơ chút cảm xúc, ai đang nghĩ gì, hồi lâu mới liếc Vân Tự:

“Bây giờ vui chứ?”

Vân Tự vẻ khó hiểu: “Nô tỳ vui vì điều gì?”

Đàm Viên Sơ đầu Hứa Thuận Phúc, bình tĩnh phân phó: “Bảo vườn thượng uyển đưa thêm mấy chậu sen đến cung Trường Xuân.”

Vân Tự để tâm, nàng rõ, Đàm Viên Sơ thể dỗ dành Dung chiêu nghi, chỉ cần Trường Xuân cung còn vị tiểu công chúa, Đàm Viên Sơ sẽ để xem nhẹ Dung chiêu nghi.

nàng cũng chỉ chọc tức Dung chiêu nghi, hiện giờ mục đích đạt , nàng mặc kệ Đàm Viên Sơ sẽ xử lý tiếp theo .

*****

Dung chiêu nghi trở về Trường Xuân cung, tin tức nhanh chóng truyền hậu cung, kịp để suy đoán ân sủng của Dung chiêu nghi còn như xưa , thì đến chiều, Hoàng Thượng đến Trường Xuân cung thị tẩm.

Mọi chỉ cảm thán Dung chiêu nghi quả nhiên thánh tâm sủng ái.

Vân Tự theo đến Trường Xuân cung, nàng lười đánh giá hành vi đánh xoa của Đàm Viên Sơ, nàng và Thu Viện đang thêu túi thơm trong phòng, Thu Viện lắc đầu:

“Dung chiêu nghi chắc chắn hận cô nương đến c.h.ế.t mất.”

Vân Tự chẳng buồn để ý, nàng lựa chọn một lúc ném xuống một khối vải dệt.

Thu Viện liếc mắt, nàng nhớ rõ ràng đó là miếng vải cô nương chuẩn dùng để may đai lưng cho Hoàng Thượng, mà giờ vứt bỏ thương tiếc.

Thu Viện im lặng, nàng bỗng nhiên cảm thấy khó hiểu ý tứ của cô nương.

Loading...