Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-11-25 15:12:06
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dung chiêu nghi đầu, ánh mắt lướt qua , cuối cùng dừng Vân Tự.
Thu Viện cầm ô giấy che cho nàng. Nàng ô, cánh rừng tùng bách bên cạnh dường như đều nghiêng về phía nàng, như thể tạo thành bức tường chắn gió. Nàng khẽ nâng cằm, đôi mắt long lanh đầy vẻ ngây thơ:
“Chiêu nghi nương nương tần gì?”
Đức Phi tỏ thái độ, lẳng lặng liếc hai .
Ánh mắt Dung chiêu nghi lạnh lẽo, giọng nhẹ nhàng mà sắc bén: “Vân Tiệp dư cuối cùng cũng vị phân, khác xa với bộ dáng khi xưa thận trọng từ lời đến hành động.”
Nàng cố ý nhắc rằng Vân Tự từng chỉ là một nô tài.
Nghe , Vân Tự liền nép ô của Thu Viện, bộ dáng kiều diễm yêu kiều, khẽ cong đôi mày thanh tú:
“Chiêu nghi nương nương quả hổ là sủng ái nhất trong cung, cùng Hoàng Thượng tâm ý tương thông, hôm qua Hoàng Thượng cũng với tần điều tương tự.”
Dung chiêu nghi nhắc đến phận đây của nàng, Vân Tự liền khéo léo nhắc đến Đàm Viên Sơ.
Lời của nàng ý vị sâu xa, thì trào phúng Dung chiêu nghi gần đây sủng ái, nay nàng là sủng ái nhất. Ai mà nhận Dung chiêu nghi luôn tâm ý tương thông với Hoàng Thượng?
Chưa đợi Dung chiêu nghi kịp đổi sắc mặt, Vân Tự bộ tịch che miệng, nhanh chậm lên tiếng:
“Tần vốn còn lo lắng tính tình thể , nhưng Hoàng Thượng thích tần như , thật vất vả mới dưỡng sự kiều khí , cũng thể dễ dàng từ bỏ. Chúng phi tần chốn hậu cung, chẳng là cho Hoàng Thượng thư thái ? Tần cũng chỉ thể chiều theo ý .”
Giọng dứt, Khâu bảo lâm cũng nhịn liếc nàng.
Thấy nàng hề e lệ, dường như cũng chẳng nhận sắc mặt xung quanh đổi, trong lòng khỏi bội phục tâm thái của nàng.
Ai cũng nàng đang bộ tịch, nhưng nàng hề hổ, điều quả thật chuyện dễ dàng gì.
Vẻ ung dung ngày thường của Dung chiêu nghi sớm biến mất, nàng lạnh lùng :
DTV
“Vân tiệp dư nhất thể mãi giữ như .”
Ai cũng thể lời uy h.i.ế.p trong câu của nàng , một khi Vân Tự mất sự sủng ái hôm nay, kết cục chờ đợi nàng chắc chắn sẽ gì.
Vân Tự khẽ nheo đôi mắt hạnh, ánh mắt nàng chạm với Dung chiêu nghi giữa trung, đột nhiên cụp mắt xuống, khẽ :
“Tần cảm tạ chiêu nghi nương nương nhắc nhở.”
Chẳng ai thể đảm bảo bản sủng ái cả đời, sự uy h.i.ế.p luôn tồn tại, ngày nàng và Dung chiêu nghi đối đầu nữa là thể giải quyết, hóa giải uy hiếp, chỉ một cách duy nhất: giải quyết mang đến uy hiếp.
Trong bầu khí ngưng trọng , loan giá cuối cùng cũng đến.
Đàm Viên Sơ xuống loan giá, liếc mắt một cái thấy nữ tử nấp đám , khí xung quanh chút gượng gạo, Dung chiêu nghi cũng xoay , thấy , liền hành lễ.
Có quá xa, một khi xuống, dù che mất một nửa, Đàm Viên Sơ suýt nữa thì tìm thấy nàng.
Đàm Viên Sơ gật đầu, hiệu cho dậy, như vô tình hỏi:
“Mọi đang gì ?”
Vân Tự giành trả lời, vả , với phận của các phi tần ở đây, cũng đến lượt nàng lên tiếng .
Đức phi dịu dàng : "Là Dung chiêu nghi và Vân tiệp dư đang trò chuyện.”
Đàm Viên Sơ gật đầu, hề bất ngờ, ngay từ khi danh sách những hành cung, đoán cảnh .
Đàm Viên Sơ khẽ nhướng cằm, về phía nữ tử nấp trong đám :
“Sao xa như ?”
Sắc mặt Dung chiêu nghi lập tức đổi.
Mọi im bặt.
Vân Tự lén liếc Dung chiêu nghi, đưa tay che trán, uể oải rũ mắt xuống, khẽ bĩu môi : “tần đến muộn, phía còn chỗ.”
Khâu bảo lâm nhịn lấy khăn che miệng.
Nàng rõ ràng, Vân tiệp dư phía rõ ràng là vì sợ nắng, phơi, nhưng câu trả lời của nàng xem.
Nghe thì vẻ bình thường gì , nhưng nàng là tứ phẩm tiệp dư, bất cứ lúc nào đến, vị trí của nàng cũng thể khác chiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-146.html.]
Nói cho cùng, Vân tiệp dư căn bản là đang cáo trạng, cách khác, nàng đang tự đào hố cho Dung chiêu nghi.
Đàm Viên Sơ cũng khựng một chút, vẫy tay:
“Lại đây.”
Vân Tự chần chừ, đều thấy nàng liếc Dung chiêu nghi, mới chậm chạp tiến lên phía , xung quanh im lặng trong giây lát, thủ đoạn quả thật quá dễ hiểu.
Đàm Viên Sơ bỗng cảm thấy đau đầu.
Nàng thể giả vờ cho giống thật một chút ? Cứ như , ai mà nàng đang cố tình Dung chiêu nghi khó chịu chứ?
Đàm Viên Sơ thật sự nữa, liếc nữ tử, hiệu nàng nhanh lên một chút, đợi đến mặt, mới nhàn nhạt :
“Canh giờ còn đến, tính là muộn gì chứ.”
Dung chiêu nghi cắn môi, thật sự cái gì cũng ?
Dung chiêu nghi tin.
Hay là , thật sự cái gì cũng mà vẫn bênh vực Vân Tự?
Bất luận là trường hợp nào, Dung chiêu nghi cũng chấp nhận.
Đàm Viên Sơ dứt lời, liền trực tiếp dẫn Vân Tự , chỉ còn một đám phi tần tại chỗ, Hứa Thuận Phúc nhắc nhở: “Các vị nương nương, canh giờ sắp đến , mời nhanh chóng lên xe ngựa.”
Đức phi gật đầu với Hứa Thuận Phúc, đợi rời , nàng liếc Dung chiêu nghi như đang cảm thán:
“Xem Vân tiệp dư quả thật Hoàng Thượng yêu thích.”
Dù ngoài mặt , nhưng trong lòng Đức phi hiểu rõ, nàng và Dung chiêu nghi xem như chính thức xé rách mặt mũi, nàng lắc đầu: “Bổn cung nhớ rõ, hành cung tránh nóng, đồng hành cùng thánh giá hình như là Dung chiêu nghi ?”
Dung chiêu nghi ưa Vân Tự, nhưng nàng cũng chẳng ưa gì Đức phi, nàng thẳng lưng lạnh giọng :
“Trí nhớ của nương nương thật .”
Dứt lời, nàng chậm rãi : “Người đồng hành cùng thánh giá khi thì đổi, nhưng mà, thần nhớ rõ Đức phi nương nương hình như từng vinh hạnh .”
Nói xong câu cuối cùng, Dung chiêu nghi dường như cảm thấy lỡ lời, mặt lộ vẻ áy náy.
Mọi hai vị nương nương móc , đều khỏi , hai vị đối đầu thế ?
Đức phi vẫn giữ nụ môi, nàng và Dung chiêu nghi , cả hai đều thấy rõ sự lạnh lẽo trong mắt đối phương, Đức phi gì nữa, xoay lên xe ngựa.
Đoàn xe một đường khỏi hoàng cung, Vân Tự chung loan giá với Đàm Viên Sơ, nàng vén rèm xe ngựa lên tò mò ngoài.
Xe ngựa vẫn rời khỏi phạm vi hoàng cung, nàng xa chỉ thấy tường thành và đội cấm quân canh gác nghiêm ngặt xung quanh, Vân Tự ngước mắt lên, bỗng nhiên chạm mắt với lưng ngựa.
Lư Đông Huân chút rối bời.
Vân Tự từng là cung nữ của , lý trí rằng, Vân Tự phong vị phân khi qua đời, gì với cả.
là cấm quân điện tiền, tận mắt chứng kiến Vân Tự từng bước leo lên vị trí hiện tại, trong lòng hiểu rõ sự sủng ái Vân Tự nhận so với năm xưa, thể là một trời một vực.
Lư Đông Huân nên cảm xúc gì.
Lúc mới gặp, nàng chỉ là một cung nữ một bước, ngay cả cũng dè dặt.
Giờ đây phận hai đổi.
Lư Đông Huân là nên, nhưng thường xuyên nhớ cảnh tượng lúc mới gặp Vân Tự, đôi khi tự hỏi, nếu ngày rơi xuống nước hôm đó, đến kịp thời hơn một chút, liệu bây giờ chuyện khác ?
Lư Đông Huân đang rối bời, bỗng nhiên thấy giọng kinh ngạc của nữ tử:
“Lư đại nhân thăng chức ? Vẫn kịp chúc mừng Lư đại nhân.”
Quan phục của đổi, bội đao cũng khác , đúng là thăng chức, phó thống lĩnh cấm quân, tiến thêm một bước, đó là nắm giữ quyền lực thật sự.
Lư Đông Huân mấp máy môi, một lúc lâu mới lên tiếng:
“Vân tiệp dư khách khí.”
Hai chuyện nữa, một bàn tay đặt lên đỉnh đầu nữ tử, thanh âm lười biếng lãnh đạm của Đàm Viên Sơ truyền đến: “ nàng mài mực, nàng liền lười nhác.”