Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-11-25 15:12:08
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rèm xe ngựa buông xuống che khuất cảnh tượng bên trong, nữ tử cũng thò đầu nữa, Lư Đông Huân cụp mắt.
Bên trong xe ngựa, Vân Tự bực bội: "Hoàng Thượng, gì ?”
Nàng liếc nghiên mực, nghiên mực còn nhiều mực: “Thu Viện mài cho , thể thương xót tần một chút ?”
Đàm Viên Sơ lạnh lùng nàng: "Thương xót nàng? Không vui vẻ mài mực cho trẫm, vui vẻ chúc mừng nam nhân khác thăng chức?”
Vân Tự ngẩn , khi hiểu ý tứ trong lời của , khỏi trợn tròn mắt, giai nhân tức giận, thần sắc càng thêm sinh động, nàng cắn răng : “Người điên ?”
Đàm Viên Sơ vẫn lạnh nhạt.
Vân Tự cắn môi, đôi mắt hạnh long lanh sắp : “Người tần tìm cái c.h.ế.t ? Lời nếu để khác , bảo tần sống nổi?!”
Đàm Viên Sơ nhíu mày, thần sắc cuối cùng cũng đổi.
Nàng bất ngờ đầu, đưa tay dụi dụi khóe mắt, Đàm Viên Sơ thấy tiếng nàng thút thít, thấp giọng : “ rõ tần chúc mừng , là bởi vì là trưởng của Lư tài nhân.”
Lư tài nhân?
Nghe ba chữ , Đàm Viên Sơ nhíu mày, liền vươn tay kéo nàng, Vân Tự nghiêng tránh .
Thấy thế, Thu Viện và Hứa Thuận Phúc đều cúi đầu, lặng lẽ lui ngoài xe ngựa.
Một lúc lâu , Đàm Viên Sơ mới kéo nàng , nâng cằm nàng lên, bắt nàng đầu , thấy nàng thật sự rơi nước mắt, gò má trắng nõn in hai hàng lệ, nàng cắn môi .
Đàm Viên Sơ nhíu mày, đưa tay lau nước mắt cho nàng, thấp giọng : "Trẫm nhất thời nóng giận, cũng đáng để nàng ?”
Vân Tự nhắm mắt: “Đối với chỉ là lời lúc tức giận, đối với tần là tai họa ngập đầu.”
Đàm Viên Sơ nghẹn lời.
Một lúc lâu , cúi đầu hôn nàng, Vân Tự trốn nhưng tránh , nàng bực bội đẩy : “Người giận tần , còn hôn tần gì?”
Đàm Viên Sơ cụp mắt nàng, đáy mắt ẩn chứa những cảm xúc sâu xa để nàng thấy, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Là trẫm lỡ lời, nên giận nàng.”
Vân Tự khựng , kịp hồn thì Đàm Viên Sơ lau mặt cho nàng, thanh âm trầm thấp: “Sao bây giờ dễ như ?”
Vân Tự rúc lòng : "Người những lời như với tần nữa.”
Đàm Viên Sơ nhéo má nàng, cảm thấy nàng voi đòi tiên, lời rõ ràng ý đó, nàng lớn chuyện, giờ xin còn xong, còn hứa hẹn với nàng đủ điều.
Càng ngày càng khó dỗ. Cũng ai hư nàng.
Vân Tự lập tức đổi sắc mặt, mở to đôi mắt hạnh mềm mại : “Tần một lòng một hướng về , hiểu lầm tần , tần đau lòng chết.”
DTV
Lời , Đàm Viên Sơ một chữ cũng tin.
Sau đó, nàng : "Người thích tần chuyện với khác, tần sẽ nữa.”
Đàm Viên Sơ gần như thể phát hiện mà ngước mắt lên, thản nhiên nghĩ, nãy giờ cuối cùng cũng một câu hồn.
Đàm Viên Sơ híp mắt, đưa tay gõ nhẹ lên trán nàng: "Nàng nhất là như .”
Nàng để tâm tư nên cảm thấy bất an, chẳng là chuyện bình thường ?
Vân Tự che đầu, nàng dỗ dành xong liền ngoan ngoãn: “Người còn phê tấu chương ? Tần mài mực cho .”
Hôm nay nàng mặc một bộ cung trang mới, sợ mài mực sẽ bẩn y phục, nàng vén tay áo lên, lộ một đoạn cánh tay trắng nõn, cổ tay trắng muốt đeo chiếc vòng mã não tặng nàng, trông mắt.
Đàm Viên Sơ theo bản năng liếc .
Sau đó, thể thừa nhận, làn da nàng trắng, đeo loại màu sắc quả thật hợp.
Vân Tự ở trong xe ngựa bao lâu, sắc trời bên ngoài cũng dần tối, đợi xe ngựa dừng , nàng mới , hành cung tránh nóng, riêng lộ trình mất nửa tháng.
Nghe , Vân Tự mặt mày tái mét.
Vân Tự thích xe ngựa, ban ngày Đàm Viên Sơ bầu bạn, nàng còn cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng khi Đàm Viên Sơ cùng triều thần nghị sự, nàng trở về xe ngựa của liền luôn cảm thấy uể oải.
Thu Viện khó hiểu hỏi: “Chủ tử ?”
Vân Tự chỉ nhíu mày lắc đầu.
Nàng dựa thành xe uể oải nhắm mắt, cả dường như mất hết tinh thần.
Nàng nhịn nhớ thời niên thiếu.
Khi Lục gia bán , nàng cũng nhốt trong thùng xe như , một đường xóc nảy đến kinh thành, Vân Tự còn nhớ rõ lúc đó nàng co ro trong góc, lòng tràn đầy sợ hãi, lẽ là bóng ma tâm lý quá lớn, bây giờ nàng xe ngựa, dù cứu thoát nhưng cũng khó mà nguôi ngoai.
Nơi nghỉ chân là trạm dịch, Đàm Viên Sơ còn đang bận rộn, Vân Tự mang theo Thu Viện trở về phòng, nàng nhịn nôn ọe một trận, cả choáng váng, hai chân mềm nhũn nàng ngã lòng Thu Viện.
Thấy , sắc mặt Thu viện đổi, sai cung nhân chăm sóc nàng, còn thì vội vàng chạy ngoài.
Nàng hỏi thăm cung nhân cùng, tìm Thường thái y theo giá, vội vàng kéo thái y về phòng, dọc đường bao nhiêu thấy cảnh .
Hứa Thuận Phúc cũng thấy, đợi triều thần rời , dám chậm trễ vội vàng bẩm báo tin tức.
Nghe tin, phi tần động tâm tư, xoay tới phòng Vân Tự, cửa, liền nhịn che miệng che mũi.
Vân Tự mới nôn, trong phòng tự nhiên mùi khó chịu.
Thấy thế, Thu Viện nhíu mày : “Thái y , tiệp dư cần thông gió, các vị chủ tử cần tụ tập ở đây.”
Đàm Viên Sơ ở gần đó, thấy lời của Thu Viện, lập tức lạnh giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-147.html.]
“Tất cả đang vây quanh đây gì?”
Cửa mở một lối , Vân Tự thấy tiếng , vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Hoàng Thượng, đừng .”
Đàm Viên Sơ xua đám trực tiếp bước phòng, đến gần mới thấy vẻ mặt nàng uể oải dựa giường, nhíu mày hỏi: “Sao thế ?”
Lúc ở loan giá, nàng rõ ràng vẫn , chỉ một canh giờ gặp, biến thành thế ?
Thấy , Vân Tự khàn giọng nên tiếp tục đuổi nữa, mà chỉ ủy khuất :
“Hoàng Thượng, tần khó chịu sắp c.h.ế.t ……”
Đàm Viên Sơ thấp giọng mắng: “Cả ngày năng linh tinh gì thế?!”
Sống c.h.ế.t gì cũng treo ở miệng, cũng sợ xui xẻo.
Thường thái y cuối cùng cũng bắt mạch xong, ông hỏi: “Vân tiệp dư say xe?”
Vân Tự ngẩn , một lúc mới chần chừ trả lời:
“Có lẽ ?”
Nàng từng xe ngựa bao giờ, nếu cũng chỉ là xe bò, ngựa là thứ quý giá, mua nàng còn xa xỉ đến mức đó.
Hơn nữa, lúc đó nàng chỉ lo sợ hãi, căn bản tâm trạng để ý đến những thứ .
Sau nàng cũng chẳng khỏi cửa cung mấy , tự nhiên là hiểu những điều .
Thường thái y xác nhận tình trạng của nàng, kê đơn thuốc, lập tức cung nhân bốc thuốc, khi thái y còn dặn dò: “Giữ cho phòng thông thoáng, cho đến khi tiệp dư tỉnh táo .”
Đàm Viên Sơ liếc mắt đám đang ở cửa phòng, gì, nhưng ý tứ cần cũng hiểu, trong lòng thất vọng, nhưng cũng thức thời nhanh chóng giải tán.
Đợi trong phòng còn ai, cung nhân sắc thuốc xong mang đến, Đàm Viên Sơ đút nàng uống, thấp giọng :
“Chẳng khiến bớt lo chút nào.”
Nàng như , thà ở trong cung còn hơn, chuyến xuống, đợi đến hành cung chẳng mất nửa cái mạng ?
Vân Tự còn sức phản bác.
Thực tế đúng như Đàm Viên Sơ dự đoán, nửa tháng lộ trình, cứ một đoạn dừng , Vân Tự nôn đến trời đất cuồng, gầy trông thấy, nàng như tiện chung loan giá nữa, chỉ thể để Đàm Viên Sơ đến thăm nàng.
Đến hành cung, Vân Tự Thu Viện dìu xuống xe ngựa, hai chân mềm nhũn.
Đàm Viên Sơ bước qua đám đưa tay sờ trán nàng, một mồ hôi lạnh, thấp giọng hỏi:
“Vẫn thoải mái ?”
Vân Tự khó chịu đến mức liên tục hít mũi, nàng rúc lòng rầu rĩ gật đầu.
Đàm Viên Sơ chậm trễ, vì thế, bất luận là phi tần triều thần đều thấy Hoàng Thượng ngang nhiên bế nữ tử lên thẳng hành cung, nơi ở phân chia từ , cung nhân dẫn đường phía .
Vân Tự thoải mái, chỉ dọc đường quanh co khúc khuỷu, nàng thấy hồ nước, cầu cong, thậm chí còn thấy thuyền hoa mặt hồ, bóng cây rợp mát, tạo cảm giác thoải mái dễ chịu, dọc đường đều toát lên vẻ xa hoa tinh xảo, khi bế nơi ở, Vân Tự cũng thấy tên nơi là gì.
Đợi Đàm Viên Sơ đặt nàng xuống, nàng mới chậm rãi hỏi:
“Người cứ như mà ôm tần mặt triều thần, lắm ?”
Nàng ngước mắt , hỏi câu chút do dự, dường như sợ gặp tai họa mà nhịn cắn môi.
Nữ tử khẽ chau mày, dường như chất chứa nhiều ưu phiền, khiến chỉ vuốt phẳng cho nàng, Đàm Viên Sơ cụp mắt thản nhiên :
“Không đến lượt nàng lo lắng chuyện .”
Lời thật dễ .
Vân Tự nhịn ngẩng đầu trừng mắt .
Thấy nàng còn sức trừng , Đàm Viên Sơ giãn mày, lúc thuốc bưng , vẻ mặt nữ tử mâu thuẫn trốn, Đàm Viên Sơ giữ chặt , tức giận mắng:
“Trẫm thấy nàng vẫn đủ khó chịu.”
Vân Tự ép uống thuốc, khuôn mặt nhăn , đôi mắt hạnh đầy buồn rầu: "Tần uống thuốc nửa tháng nay, miệng đều đắng ngắt .”
Không ai an ủi nàng, chỉ ghé sát nàng ngửi ngửi, gật đầu:
“Hình như mùi thật.”
Vân Tự đang oán trách bỗng im bặt.
Xung quanh im lặng, Đàm Viên Sơ ngẩng đầu, chút để ý : “Không nàng mùi ? Trẫm chỉ giúp nàng xác nhận thôi.”
Vân Tự tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng lên:
“Người thể gì dễ hơn ?”
Nàng một ngày mấy bộ y phục, thể mùi ?
Đàm Viên Sơ trầm mặc một lát : “Đợi nàng uống thuốc xong, bảo cung nhân chuẩn nước ấm, tắm rửa cho sạch sẽ.”
Trong điện bỗng chốc yên tĩnh trở .
Hứa Thuận Phúc và Thu Viện đều nhịn ngẩng đầu Hoàng Thượng, trong lòng cảm thấy khó nên lời.
Một lúc lâu , Vân Tự để ý đến nữa, nàng bưng bát thuốc lên uống một cạn sạch, nàng còn cố ý kéo ống tay áo lên len lén ngửi, nhưng chẳng ngửi thấy gì, nàng nhíu mày nghi hoặc.
Đàm Viên Sơ thấy hết thảy, nhịn nghiêng đầu, khẽ nhếch môi .