Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 164
Cập nhật lúc: 2024-11-26 05:31:18
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2024-11-26 05:31:18
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Trở về Tụng Nhã hiên, Vân Tự vẫn còn thất thần. Trong phòng im lặng hồi lâu, thấy nàng cứ im thin thít, Thu Viện nghi hoặc hỏi: "Chủ tử, đang nghĩ gì ?"
Vân Tự khẽ cau mày, chút buồn bực, nàng mệt mỏi : "Cảm thấy phiền phức."
Thu Viện ngẩn , ngờ nhận câu trả lời như .
Vân Tự mím môi nhớ cuộc đối thoại với Tĩnh phi nương nương ở Cam Tuyền điện nửa canh giờ .
Trong gian yên tĩnh, Tĩnh phi ngước nàng với ánh mắt phức tạp, thể nàng yếu, chỉ một lát ho khan liên tục, nàng khẽ :
"Theo bối phận, ngươi nên gọi một tiếng biểu tỷ."
Vân Tự kinh ngạc.
Biểu tỷ?
Vân Tự bỗng hồn, nàng tính toán tuổi của Tĩnh phi, vì bệnh tật ốm yếu nên nàng luôn tĩnh dưỡng trong phủ, mãi đến khi Hoàng Thượng đăng cơ, Thái Hậu thương xót cháu gái, mới xin Hoàng Thượng cho nàng cung.
Nữ tử mười lăm tuổi cập kê, ở thời đại mà nữ tử mười tám tuổi lấy chồng là muộn , Tĩnh phi bằng tuổi Hoàng Hậu, khi cung ngoài hai mươi.
Vân Tự nhớ rõ, nàng là khi Đàm Viên Sơ đăng cơ một năm mới Lưu công công đưa cung, năm đó nàng mười bốn tuổi, sắp cập kê.
Nói cách khác, Tĩnh phi hơn nàng đến bảy tuổi.
DTV
Vân Tự định gì đó nhưng bỗng nhớ đến một chuyện, Khâu bảo lâm khi kể chuyện Tĩnh phi và Hoàng Hậu là khuê mật, từng nhắc đến việc mẫu ruột của Tĩnh phi mất sớm, nàng sống sự quản thúc của kế mẫu.
Vân Tự gần như thể nhận mà run rẩy.
Nàng chợt hiểu , cuộc sống của Tĩnh phi ở Quốc Công phủ chắc hẳn cũng dễ dàng gì, nếu , Thái Hậu cũng đến mức đưa nàng cung.
Vân Tự mím chặt môi.
Tĩnh phi rũ mắt xuống, nhớ chuyện năm xưa, trong lòng vẫn còn chút hoang mang.
Đến nay nàng vẫn hiểu, chỉ trong một đêm, chuyện đổi như .
Năm đó tiên đế còn tại vị, ngoại tổ phụ phạm tội bắt giam, bộ nam nhân trong tam tộc Vệ thị c.h.é.m đầu, nữ nhân đày biên ải. Vệ thị từng phong quang một thời, ai ngờ rơi kết cục thê thảm như , đều tìm cách phủi sạch quan hệ với Vệ thị.
Vệ gia và Cố gia là thông gia, Cố gia tránh khỏi liên lụy, may nhà họ một nữ nhi gả hoàng thất, còn trở thành sủng phi của tiên đế, sinh hạ một vị hoàng tử trưởng thành.
Nhờ , Cố gia mới bình an vô sự vượt qua cơn sóng gió.
Trong ký ức của Tĩnh phi, khi còn nhỏ, nàng chút mâu thuẫn với dì, thật dì với nàng, thứ gì ngon cũng đều nhớ đến nàng, chỉ là mẫu nàng thích dì.
Lúc nhỏ Tĩnh phi hiểu nguyên do, lớn lên mới mơ hồ đoán .
Chẳng ai thích phu quân nhớ thương nữ nhân khác, cho dù đó quan hệ huyết thống với , đúng hơn, chính vì nên mới càng thêm mâu thuẫn bài xích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-164.html.]
Khi Vệ thị còn hưng thịnh, phụ nàng vẫn che giấu tâm tư kỹ, dù ông cũng hiểu, Vệ thị thể nào gả hai đích nữ cho tầm thường.
khi Vệ thị sụp đổ, mẫu nàng lâm bệnh nặng, ai ngờ phụ nhân cơ hội đưa một đề nghị khiến kinh ngạc:
"Nữ quyến Vệ thị nơi nương tựa, chỉ thể đày biên ải, nếu nạp A Anh , tỷ các nàng thể gặp , A Anh cũng tránh cảnh lưu đày."
Tĩnh phi đến nay vẫn còn nhớ rõ bộ dạng trơ trẽn của phụ lúc đó, ông thậm chí còn đắc ý, cho rằng đề nghị của là lưỡng kỳ mỹ.
Ngày hôm đó, Cố phủ tranh cãi ầm ĩ suốt đêm.
Sau đó bệnh tình của mẫu nàng càng thêm trầm trọng, chỉ trong hai tháng, bà rời khỏi nhân gian. Trước khi chết, mẫu còn nắm tay nàng lóc :
"Ta... đúng ... Nếu là ... Nếu là ...."
Cuối cùng mẫu nàng cũng hết câu, nhắm mắt xuôi tay với vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Tĩnh phi , mẫu nàng hối hận vì đồng ý với yêu cầu của phụ , dù đó cũng là mà bà yêu thương từ nhỏ.
Làm tuy là sự sỉ nhục nhưng vẫn hơn con đường lưu đày gian nan đầy nguy hiểm phía .
Mãi , Tĩnh phi mới hiểu , khi Vệ thị sụp đổ, Cố phủ luôn thoát khỏi quan hệ với Vệ thị.
Chính vì , mẫu nàng mới chữa trị tận tình, cuối cùng sớm qua đời. Chỉ khi mẫu nàng chết, đời mới dần quên Cố phủ từng là thông gia với Vệ thị.
Mẫu qua đời, Cố phủ vẫn quyền thế ngập trời, nhưng Tĩnh phi tìm thấy chỗ trong cái Cố phủ to lớn nữa.
Trước ngày nữ quyến Vệ thị đày , Tĩnh phi tìm cách gặp họ, nàng thấy dì ở cổng thành.
Quan sai nhận hối lộ, cho nàng một chút thời gian chuyện.
Tĩnh phi đầu tiên thấy dì chật vật như , dì luôn nâng niu trong lòng bàn tay, dung mạo xinh , Vệ thị quyền thế, dì quen sống trong nhung lụa, ăn sung mặc sướng.
Vậy mà hôm nay dì mặc áo phạm nhân, tóc tai rối bời, trời mưa tầm tã, nước mưa cuốn trôi bụi bẩn mặt dì càng thêm thê lương, khiến thương xót.
Dì thấy nàng, sắc mặt lập tức đổi, vội vàng thúc giục:
"Ai bảo con đến đây? Về mau!"
Tĩnh phi nhớ rõ hôm đó giọng dì chút dữ dằn, đó là đầu tiên dì quát nàng, nàng kìm nước mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo dì nức nở:
"Dì, dì... Mẫu con mất ... Mẫu con mất !"
Dì sững im lặng hồi lâu, mặc cho nước mưa xối xả, Tĩnh phi rõ sắc mặt của dì, chỉ nhớ dì dường như run lên vì lạnh, một lúc mới hồn:
"Nha đầu, con dì , chính vì con càng phủi sạch quan hệ với Vệ thị, chuyện ngoại tổ phụ con nên liên lụy đến con."
Giọng dì nghẹn ngào, đến đây liền dừng một chút, tiếp tục: "Con lời, khi trở về, đừng nhắc đến Vệ thị nữa, dù con cũng là con cháu Cố gia, hổ dữ ăn thịt con."
Quan sai về phía , như thúc giục, dì bỗng hạ giọng: "Con về phủ , đến cửa Vệ phủ, dì giấu một miếng ngọc bội ở đó, gặp khó khăn con hãy mang ngọc bội đến Tống phủ, tìm nhị công tử."
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.