Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 173

Cập nhật lúc: 2024-11-26 05:31:35
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Tự vén màn che, đầu xung quanh, cảnh vật quen thuộc xa lạ.

Một lúc xe ngựa dừng , Vân Tự và Đàm Viên Sơ cung kính đỡ xuống. Nàng xung quanh, thấy một ông lão vây quanh khép nép ở xa xa, Vân Tự cảm thấy ông lão quen mắt.

Ông lão thấy nàng thì sững sờ, ngập ngừng lên tiếng: "Là..... Vân nha đầu ?"

Vân Tự bỗng chốc ngẩn .

Vân nha đầu!

Đã bao lâu ai gọi nàng như , khiến nàng chợt cảm thấy bồi hồi. Hồi phụ còn sống, trong thôn đều gọi nàng như . Nàng từ nhỏ xinh , trong thôn nàng giống như tiên đồng bên cạnh Quan âm Bồ Tát, ai cũng yêu quý nàng. Sau nàng Lưu công công đưa cung nên còn cách gọi nữa.

Ông lão tiến lên cho rõ, nhưng cấm quân ngăn .

Vân Tự cuối cùng cũng nhớ ông lão là ai, nàng mím môi, nên diễn tả cảm xúc của như thế nào: "Lý thúc?"

Lý thúc vội vàng gật đầu.

DTV

Vân Tự nhớ ông là vì đây trưởng thôn Lý Gia thôn là phụ của Lý thúc. Năm đó khi nàng bán , tìm mãi thấy Lục Tùng, trưởng thôn là duy nhất lên tiếng vì nàng. Trưởng thôn ngăn cản cha nương Lục Tùng nhưng thành công.

Vân Tự đến giờ vẫn nhớ lời trưởng thôn : Các ngươi chuyện vô lương tâm như , sớm muộn gì cũng báo ứng!

Lục Tùng cũng cung nô tài, xem lời trưởng thôn quả sai.

Vân Tự xung quanh nhưng thấy Lý trưởng thôn, trong lòng nàng hiểu rõ, mấy năm nay ở Du Châu thành xảy nhiều tai họa, Lý trưởng thôn già như , cuối cùng cũng qua khỏi.

Lý thúc những giống như thị vệ xung quanh, nên dám tiến lên, cảm thấy những còn uy nghiêm hơn cả trong tri phủ. Ông từ xa, ngập ngừng hỏi: "Vân nha đầu, con về thăm cha nương ?"

Vân Tự liếc mắt Đàm Viên Sơ, Đàm Viên Sơ gật đầu với nàng. Hắn xung quanh, khó tưởng tượng nơi thể nuôi dưỡng một nữ tử như nàng.

Không nghĩ tới khí hậu nơi địa phương thể nuôi dưỡng một như , còn là mỹ nhân trời sinh mỹ lệ, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng bởi cảnh bên ngoài.

Vân Tự dẫn Thu Viện tiến lên, hỏi Lý thúc: "Con về thắp hương cho cha nương, xin Lý thúc dẫn đường cho."

Lý thúc từ chối, dám về phía những , cũng dám Vân Tự nhiều, phía dẫn đường với nàng: "Hai năm trong thành nổi loạn, Lý Gia thôn cũng ảnh hưởng, chân núi còn ai ở nữa, mộ cha nương con vẫn ở đó, năm đó con ..."

Nói đến đây Lý thúc bỗng dừng , hổ dám Vân Tự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-173.html.]

Vân Tự khẽ rũ mắt xuống, việc năm đó nàng bán bí mật, trong thôn ít, nàng định như thấy nhưng Đàm Viên Sơ hỏi: "Năm đó thế nào?"

Vẻ mặt Lý thúc ngượng ngùng, Vân Tự một cái, dám gì.

Vân Tự ngăn Đàm Viên Sơ, khẽ: "Nếu , đợi về , tần sẽ kể cho ."

Nàng định giấu giếm phận, nên cũng giấu cách xưng hô, nhưng trong thôn ít tiếp xúc với bên ngoài, nên dù nàng che giấu, họ cũng nhận phận của Đàm Viên Sơ.

Đàm Viên Sơ liếc nàng một cái, hỏi thêm nữa.

Lý thúc mới dám tiếp tục : "Thỉnh thoảng trong thôn cũng sẽ qua dọn dẹp một chút, các vị cứ yên tâm."

Có lẽ vì cảm thấy Đàm Viên Sơ quá uy nghiêm, nên khi chuyện với Vân Tự, Lý thúc cũng vô thức dùng tôn xưng.

Lý thúc nhớ đến điều gì đó bèn hạ giọng, thở dài : "Hai năm dịch bệnh hoành hành, trong thôn nhiều qua đời, Lục gia cũng c.h.ế.t hết, giờ con sống , đừng vì chuyện cũ mà dằn vặt bản nữa."

Ông sợ Vân Tự vẫn còn ghi hận việc Lục gia bán nàng , nhưng Lục gia đều chết, nàng oán hận cũng vô ích, chi bằng sớm buông bỏ.

Vân Tự khẽ cúi đầu, trả lời, nhưng giọng Lý thúc, hình như ông Lục Tùng vẫn còn sống.

Đi đến nghĩa trang, Lý thúc lâu, xung quanh chỉ còn Vân Tự và Đàm Viên Sơ.

Vân Tự ngây một lúc, nàng hít sâu một , sang Đàm Viên Sơ: "Xin Hoàng Thượng chờ tần một lát."

Nàng về thắp hương, Đàm Viên Sơ thể cùng nàng trở về là ân huệ .

Còn Đàm Viên Sơ cùng nàng thắp hương?

Nàng chán sống ?

Trước mặt bao nhiêu , nếu chuyện truyền đến triều đình và hậu cung, sẽ gây bao nhiêu chuyện.

Vân Tự rời , nàng Thu Viện đỡ về phía , đường núi gập ghềnh, nhất là nơi lâu ai dọn dẹp, thôn dân lòng thì cũng chỉ thể thuận tay dọn một chút, lâu ngày cỏ cây mọc um tùm.

Đàm Viên Sơ bóng dáng nàng, bộ váy đơn giản trong cung vẫn chút rườm rà, khiến nàng di chuyển càng khó khăn.

Ánh mắt sâu thẳm, ai đang nghĩ gì. Hắn bỗng bước tiến lên, Hứa Thuận Phúc kinh ngạc, trán lạnh toát mồ hôi vội vàng : "Hoàng Thượng, định ?"

Đàm Viên Sơ liếc , thanh âm bình tĩnh: "Trẫm xem nàng."

Loading...