Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 204
Cập nhật lúc: 2024-11-27 04:15:10
Lượt xem: 81
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh nến trong Mộng Sư điện cháy suốt đêm.
Khi Đàm Viên Sơ phái thỉnh Lâm thái y, vẻ mặt Vân Tự khó hiểu, kịp ngăn cản: "Đã trễ thế , còn gọi Lâm thái y tiến cung gì?"
Đàm Viên Sơ cụp mắt xuống, ánh mắt dừng bụng nàng. Vân Tự đến mức cả tự nhiên, nàng đẩy đẩy Đàm Viên Sơ. Hắn mới trả lời nàng:
"Về phương diện nữ tử mang thai, trong Thái Y Viện ai sánh bằng Lâm thái y."
Vân Tự đương nhiên Lâm thái y, nàng lo lắng chính là việc quá gây chú ý.
Đàm Viên Sơ ngước mắt nàng, dường như đoán suy nghĩ của nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nhắc nhở:
"Chỉ cần nàng mang long thai, nhất định sẽ khiến chú ý, liên quan đến việc nàng mời thái y ."
Vân Tự chớp chớp mắt.
Đàm Viên Sơ quen thấy nàng như , liền hỏi: "Muốn gì?"
Vân Tự khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng : "Người cũng hậu cung của thiếu kẻ lắm mưu nhiều kế mà."
Đàm Viên Sơ khẽ nheo mắt nàng một cái. Nàng chút nắm chắc, thái độ chuyện khác hẳn.
Không còn chút ngoan ngoãn nào như .
Chưa đợi Lâm thái y đến, Vân Tự ngáp một cái uể oải tựa lòng Đàm Viên Sơ, đôi mắt hạnh lim dim buồn ngủ đến mơ màng. Đàm Viên Sơ nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, thấp giọng :
"Trẫm đợi , nàng cứ ngủ ."
Nàng lắc đầu trong lòng , giọng trầm khàn: "...Bồi ."
Có lẽ vì quá buồn ngủ mà giọng nàng mềm nhũn, càng khiến thêm phần ngoan ngoãn, cả nép chặt lòng . Đáy lòng Đàm Viên Sơ dâng lên một cảm xúc khó tả.
Thật nếu thích nàng ở điểm nào, Đàm Viên Sơ cũng rõ .
Chỉ là nàng thể dễ dàng khơi gợi cảm xúc của .
Chỉ một điều , nàng diễn kịch giỏi, luôn khiến dễ dàng phát hiện nàng đang lừa .
Đàm Viên Sơ cúi đầu nàng, nàng bồi , nhưng vùi mặt cổ , thở dần dần đều đặn. Nàng dường như đang đấu tranh với cơn buồn ngủ, mí mắt cứ liên tục đánh . Đàm Viên Sơ lên tiếng, trong điện chỉ thắp một ngọn đèn, yên tĩnh mờ ảo. Các cung nhân xung quanh đều nín thở, tạo nên một gian yên tĩnh cho hai .
Lâm thái y đến nơi, định hành lễ thì Đàm Viên Sơ gật đầu hiệu miễn lễ.
Giữa tiết trời se lạnh của tháng mười, Lâm thái y toát mồ hôi hột. Thấy , ông vội vàng im lặng, cung kính bắt mạch cho nữ tử đang ôm trong lòng ngực.
Mạch tượng rõ ràng là thai, nhưng chút yếu ớt, khiến cảm thấy chắc chắn.
Lâm thái y buông tay, ngẩng đầu lên, phát hiện Hoàng Thượng vẫn luôn . Lâm thái y bỗng nhiên một cảm giác: Hoàng Thượng hình như đang căng thẳng.
Ý thức điều , Lâm thái y vội vàng cúi đầu, che giấu sự kinh ngạc trong mắt. Ông liếc Vân tiệp dư, trong lòng càng thêm cẩn thận, dám chậm trễ liền thấp giọng :
"Hoàng Thượng, Vân tiệp dư chắc chắn là hỉ mạch."
Trong điện tĩnh lặng một lát, mí mắt Đàm Viên Sơ khẽ run, hồi lâu mới ngẩng đầu, kìm nén cảm xúc khẽ gật đầu: " Ngươi vất vả , lui xuống lĩnh thưởng."
Lâm thái y dám lên tiếng chúc mừng, chỉ thở phào nhẹ nhõm. Khi bước cửa điện, ông thấy gì đó khiến sững .
Nam tử đưa tay chạm nhẹ bụng nữ tử, chạm vội rụt . Hắn mím chặt môi, dường như chút căng thẳng nhưng vô cùng cẩn thận.
Lâm thái y kinh ngạc thu hồi tầm mắt.
DTV
Phi tần trong cung mang thai thường mời ông đến bắt mạch, ông chứng kiến nhiều cảnh tượng phi tần khám thai, nhưng hình như bao giờ thấy Hoàng Thượng biểu hiện như .
Trước đây thường Vân tiệp dư sủng ái, Lâm thái y chỉ cho là lời đồn thổi.
Cho đến hôm nay, Lâm thái y mới những lời đồn đại đó là căn cứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-204.html.]
Hồi lâu , trong điện còn ai khác ngoài Đàm Viên Sơ và Vân Tự. Vân Tự ngủ say từ lúc nào, còn Đàm Viên Sơ mở mắt trong bóng tối, hề chút buồn ngủ.
Hắn ôm lấy Vân Tự, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng.
Vị trí đó vẫn bằng phẳng, khác gì ngày thường. Đàm Viên Sơ khó mà tưởng tượng , nơi sẽ sinh một sinh mệnh, sẽ gọi là phụ hoàng.
Đây đầu tiên cha, nhưng là đầu tiên cảm giác kỳ diệu và vui sướng đến . Cảm xúc khó tả cứ thế dâng trào trong lòng, thể kìm nén.
Khi tiên đế còn tại vị, Đàm Viên Sơ hiểu, đều là con cháu của hoàng gia, tại tiên đế thiên vị đến . hôm nay, Đàm Viên Sơ dường như hiểu .
Có phi tần "mẫu bằng tử quý", tự nhiên cũng sẽ hoàng tử "tử bằng mẫu quý".
Vân Tự chỉ mới khám thai, bắt đầu nghĩ đến việc nàng sinh hạ hoàng tử thì nên như thế nào.
đây khi những phi tần khác mang thai, cảm xúc của luôn nhàn nhạt, cảm thấy đứa trẻ chắc thể bình an chào đời, trao tình cảm quá sớm, lẽ chỉ nhận sự thất vọng.
Hắn keo kiệt đến mức chỉ dám dành một chút mong đợi.
Thật công bằng.
Đến hôm nay Đàm Viên Sơ mới hiểu hai chữ "công bằng" khó khăn đến nhường nào. Một khi sự thiên vị trong lòng, khó để hành xử công bằng.
Hồi lâu , trong đêm khuya tĩnh lặng vang lên một tiếng thở dài khe khẽ gần như thể thấy.
Có thức trắng đêm.
*****
Hôm , khi Vân Tự tỉnh là giờ Thìn. Nàng mơ màng dậy, một lúc mới nhớ hình như quên mất Đàm Viên Sơ.
Nàng ngủ quên mất.
Vân Tự khẽ kêu lên một tiếng, thống khổ che mặt.
Thu Viện sợ đến mức nhảy dựng lên, vội vàng vén màn giường, quan sát chủ tử từ xuống , lo lắng hỏi:
"Chủ tử cảm thấy khó chịu ở ạ?"
Hôm qua khi Vân Tự khám thai, nô tài trong Mộng Sư điện đều Hoàng Thượng cảnh cáo một . Hiện tại Vân Tự chỉ cần hắt một cái thôi, cung nhân trong điện cũng sẽ lo lắng đề phòng.
Vân Tự che mặt xung quanh, nhỏ giọng hỏi:
"Hoàng Thượng ?"
Thu Viện nghi hoặc: "Hôm nay lâm triều, Hoàng Thượng rời giờ Mẹo ạ."
Vân Tự thở phào nhẹ nhõm. Nàng rời giường mặc quần áo, mới trả lời câu hỏi của Thu Viện: "Ta ."
Khi ánh mắt lướt qua bụng, Vân Tự khẽ chớp mắt, nàng khỏi đưa tay đặt lên bụng , một lúc mới rụt rè thu tay về.
Thực , nàng chẳng cảm thấy gì cả.
Nếu thái y nàng thai, nàng căn bản nhận gì khác thường.
Cho đến khi bữa sáng đưa lên, Vân Tự hề chút ăn nào, lúc mới chút cảm giác rõ ràng. Nàng nhớ tới điều gì đó, nhíu chặt mày ngập ngừng hỏi Thu Viện:
"Ngươi xem, sẽ ngửi thấy mùi lạ là nôn ọe đến tối tăm mặt mũi ?"
Vân Tự lo lắng quá mức, chẳng nghĩ đến chuyện gì khác.
Thu Viện bất đắc dĩ nàng: "Chủ tử tự dọa gì?"
"Nô tỳ cảm thấy tiểu chủ tử trong bụng ngoan ngoãn hiểu chuyện, chắc chắn sẽ khó ."
Vân Tự nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Ta cũng mong là ."