Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 217

Cập nhật lúc: 2024-11-27 04:15:34
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng luyến tiếc, nhất định sẽ mạo hiểm!

Từ lúc Vân Tự xuất hiện, dựa cái gì mà thể thuận buồm xuôi gió như ?

Ngày xưa Đức phi , hiện giờ mơ hồ suy đoán, ả thấp giọng :

"Ngươi nhớ kỹ... bất luận Tô tiệp dư gì... đều theo lời bổn cung..."

Ả chỉ tin tưởng chính .

Tô tiệp dư nhân mạch trong tay ả?

Đó là thứ duy nhất ả để cho Sơ nhi, Tô tiệp dư dám mơ tưởng?!

Để cho nàng xem, rốt cuộc là Tô tiệp dư sẽ như ý nguyện, là Tô tiệp dư cuối cùng sẽ trở thành con d.a.o khi ả chết.

Tiếng khẽ của Đức phi vang vọng trong điện, Vọng Thu hồi lâu lời nào, lặng lẽ lau nước mắt. Nàng thông minh nhưng nàng luôn trung thành, cũng luôn nương nương nhà nàng là một thông minh.

Cho nên nàng chỉ cần theo lời nương nương, bất luận kẻ nào cũng thể trở thành chướng ngại vật của đại hoàng tử!

*****

Gần tháng mười hai, Dực Hòa cung vốn yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến tin dữ: Đức phi nương nương qua đời.

Tin tức truyền đến ban đêm, gần như trong vòng một canh giờ lan khắp bộ hậu cung, đều kinh hãi, ai ngờ Đức phi nương nương lặng lẽ qua đời trong Dực Hòa cung như .

Đó chính là phi tần duy nhất trướng hoàng tử.

Chử Án cung tuy đóng cửa tiếp khách, nhưng nghĩa là tin tức ngăn chặn. Vân Tự nửa đêm Thu Viện đánh thức, nàng còn đang mơ màng, kết quả tin tức mà Thu Viện mang đến cho bừng tỉnh:

"Cái gì?!"

Nàng sớm Đức phi sẽ bệnh chết, nhưng khi ngày thật sự đến, nàng vẫn khỏi kinh ngạc.

Vân Tự lập tức dậy, Thu Viện ngăn cản nàng, còn lấy y phục giúp nàng mặc :

"Sắp đến mùa đông , ban đêm lạnh, nương nương mặc thêm áo."

Mặc xong cung trang dày dặn, nàng lấy thêm một chiếc áo choàng đỏ thẫm khoác lên cho nương nương. Chờ thứ chỉnh tề, nàng xuống mang giày cho nương nương, mới đỡ nương nương dậy.

Hoàng Thượng cũng biếm vị phân của Đức phi, Đức phi vẫn là nhị phẩm cung phi, sách ấn ghi tên trong ngọc điệp hoàng thất. Ả chết, tất cả phi tần đều đến Dực Hòa cung.

Tùng Phúc sớm chuẩn sẵn nghi trượng, xách theo đèn lồng chờ bên ngoài.

thấy nghi trượng , Vân Tự liền nhớ đến tình cảnh thê thảm của Tô tiệp dư lúc đó, nàng nhíu mày cự tuyệt: "Không cần nghi trượng."

Chử An cung của nàng cũng cách Dực Hòa cung xa.

Tùng Phúc gì, nương nương đang mang thai, cho dù cần nghi trượng, nhưng nương nương ngoài lúc nửa đêm cũng thể chỉ mang theo một Thu Viện. Vị phân tu dung giống như chiêu nghi, đều mười hai hầu hạ, Khúc ma ma do Đàm Viên Sơ phái đến tính, chỉ còn bốn trong điện. Tùng Phúc và Thu Viện dẫn theo sáu mênh m.ô.n.g cuồn cuộn theo phía Vân Tự.

bảo vệ Vân Tự kỹ lưỡng, cho dù mắt va chạm đây, bọn họ cũng đủ để ngăn .

Cung nhân phía xách theo đèn lồng chiếu sáng con đường, bóng đêm dày đặc như thể tan , khắp nơi đều vang lên tiếng nghị luận khe khẽ của cung nhân và phi tần. Vân Tự cẩn thận bước , hề dừng mắt những bông hoa bao phủ bởi bóng tối ảm đạm ven đường.

Chờ nàng đến Dực Hòa cung, Đàm Viên Sơ vẫn tới, trong điện chỉ Hoàng Hậu nương nương và vài phi tần khác.

Cung nhân trong Dực Hòa cung quỳ thành một hàng, tiếng dứt. Vân Tự đến nhanh, lúc thấy Đức phi vải trắng che , ả gầy đến đáng sợ, sắc mặt tái nhợt, bộ cung trang vặn ngày xưa mặc giờ rộng thùng thình, dường như trang điểm cho ả, giúp ả giữ chút tôn nghiêm cuối cùng.

Tấm vải trắng phủ lên, khuôn mặt Đức phi biến mất khỏi tầm mắt Vân Tự.

Vân Tự run rẩy hạ mi, nàng , từ nay về trong cung sẽ còn Đức phi nữa.

Nàng khéo léo liếc Hoàng Hậu nương nương, tâm tình của nàng lúc , nhưng khi thấy thần sắc của Hoàng Hậu, nàng khỏi ngẩn .

Sắc mặt Hoàng hậu bình thản, vui cũng buồn, chỉ chút mơ hồ hoảng hốt.

Chưa kịp để Vân Tự quan sát thêm, chúng phi tần dần dần đến đông đủ, trong Dực Hòa cung chút ồn ào, Vân Tự thu hồi tầm mắt, nàng khó chịu nhíu mày, Thu Viện cẩn thận dìu nàng về phía chỗ trống.

Vân Tự dường như ngửi thấy mùi m.á.u tươi, khiến nàng chút buồn nôn.

Nàng lướt qua, lúc thấy vũng m.á.u trong điện lau chùi sạch sẽ, Vân Tự gần như thể nhận mà dời mắt .

Trong Dực Hòa cung trồng một vườn hoa thược dược.

Nghe Đức phi lúc sinh thời thích hoa thược dược, hoa thược dược cũng giống như hoa mẫu đơn, khi Vân Tự ngước mắt , nhất thời phân biệt đây là thược dược là mẫu đơn, hoặc là trong đó thật sự lẫn vài cây mẫu đơn cũng nên, cũng Đức phi rốt cuộc là thích thược dược, là đem thược dược coi như mẫu đơn.

Tất cả phi tần đều đang chen chúc trong điện, Vân Tự nhường chỗ, hành lang ánh mắt chút thất thần những bông hoa thược dược.

Mùi hương của hoa thược dược nhạt, theo gió thoảng bay mũi Vân Tự.

Lúc Đàm Viên Sơ mới đến, bước liền thấy nữ tử hành lang, nàng dường như đang thất thần thấy . Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên nàng, trăng sáng .

phát hiện , hô lên: "Hoàng Thượng!"

Vân Tự bỗng nhiên hồn, nàng đầu về phía cửa điện, lúc chạm ánh mắt Đàm Viên Sơ. Trong lúc bốn mắt , Vân Tự bộ hành lễ, Đàm Viên Sơ ngăn :

"Không , cần hành lễ ?"

Vân Tự ngẩng đầu , nhẹ giọng : "Thần sợ quen , ngày thật sự quên mất quy củ."

Thanh âm Đàm Viên Sơ nhàn nhạt: "Không mấy yêu cầu nàng hành lễ."

Vân Tự kinh ngạc, trong nháy mắt hiểu câu ý gì, hoặc là hiểu cảm thấy thể nào.

Là đang , nàng quên quy củ cũng ?

Không ai giải thích với nàng, xung quanh quỳ đầy chúng phi tần và cung nhân, Đàm Viên Sơ xoay về phía nữ tử vải trắng che trong điện, dường như dừng một chút, thờ ơ :

"Đều dậy ."

Thanh âm của quá mức bình tĩnh lãnh đạm, nhất thời cảm xúc d.a.o động , nhưng tự chủ mà im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-217.html.]

Vân Tự lưng , thấy nhiều phi tần mặt lộ vẻ xúc động, đoán những đang cảm thấy Đàm Viên Sơ quá bạc tình, nàng khỏi đưa tay che miệng.

Hành lang thoáng gió, hương hoa ngừng bay mũi, là do gió thổi lâu là do ngửi nhiều quá, Vân Tự cảm thấy chút khó chịu, nàng khẽ nhíu mày xoay định rời , kết quả động, suýt chút nữa đụng cung nhân phía .

Cung nhân cũng sợ hết hồn, thiếu chút nữa rơi chậu nước tay.

Vân Tự cũng dọa, sợ hãi vỗ ngực. Cung nhân định quỳ xuống nhận , Vân Tự ngăn , nàng liếc mắt chậu nước tay cung nhân, thoang thoảng mùi m.á.u tươi khiến khó chịu.

Nàng hiểu rõ trong lòng, chậu nước dùng để lau cho Đức phi, Vân Tự đang mang thai, kiêng kị những thứ dính dáng đến chết, nàng chút mâu thuẫn mà lùi về một bước:

"Bổn cung , ngươi ."

Cung nhân thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cảm kích vội vàng rời .

Đã cung nhân lau cho Đức phi, Đức phi cũng Hoàng Hậu, cần phi tần túc trực bên linh cữu, chờ Đàm Viên Sơ đến gần, liền lạnh lùng cho giải tán.

Khi Vân Tự chuẩn xoay rời , Hứa Thuận Phúc chạy đến ngăn :

"Nương nương, Hoàng Thượng tiễn về."

Loan giá dừng ở ngoài Dực Hòa cung, Vân Tự chỉ chờ một lát, phía liền truyền đến tiếng bước chân, tới nắm lấy tay nàng, hỏi: "Sao dùng nghi trượng?"

Vân Tự chớp mắt, ngờ ngay cả việc nàng dùng nghi trượng cũng phát hiện , nàng lấp l.i.ế.m :

"Ban đêm tối, thần lo lắng cung nhân sẽ rõ đường."

Đàm Viên Sơ trầm mặc một lát, dường như việc gì mà liếc nữ tử một cái.

Nàng lo lắng cung nhân rõ đường, nhưng thực tế là lo lắng điều gì, Đàm Viên Sơ thể hiểu?

Hắn chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, thấp giọng : "Ta tiễn nàng về."

Hoàng Hậu kỳ thật chỉ chậm hơn Đàm Viên Sơ một bước, nhưng nàng cố ý chậm trễ, đến khi bước khỏi cửa điện Dực Hòa cung mới về phía Bách Chi hỏi: "Ngươi thấy lời Hoàng Thượng ?"

Bách Chi chú ý, chỉ thể khó hiểu về phía nương nương.

Hoàng Hậu chỉ lắc đầu.

Ngày xưa Hoàng thượng sủng ái khác cũng đều lộ vẻ để tâm, từ khi nào, ngài và Hi tu dung mật như ?

DTV

Hoàng Hậu gió lạnh thổi đến ho nhẹ một tiếng, thanh âm thật khẽ:

"Bổn cung chọn sai ."

Bách Chi giật , nàng vội vàng cẩn thận xung quanh, xác nhận ai mới thở phào nhẹ nhõm, giúp nương nương kéo chặt vạt áo: "Nương nương, ban đêm gió lạnh, chúng mau hồi cung thôi."

*****

Vân Tự Đàm Viên Sơ đưa về Chử Án cung, nàng vốn tưởng rằng Đàm Viên Sơ đưa nàng về sẽ rời , kết quả Đàm Viên Sơ trực tiếp cùng nàng nội điện.

Lúc nàng mới ý thức Đàm Viên Sơ vẫn luôn là "tiễn" nàng về, chứ đưa nàng về.

Vân Tự chút đau đầu, nàng mở to mắt hỏi: "Hoàng Thượng, về Dưỡng Tâm điện ?"

Người nào đó nhướng mắt, lạnh lùng hỏi: "Tu dung nương nương đang đuổi trẫm ?"

Vân Tự học cách phân biệt cảm xúc của từ cách tự xưng của Đàm Viên Sơ.

Nàng khẽ cắn môi , lông mày chau phảng phất như mang theo một chút ưu sầu, chần chừ :

"Đức phi mới qua đời, ngủ trong cung thần , thần sợ khác sẽ phê bình ."

Lời đều là đang suy xét cho , Đàm Viên Sơ siết nhẹ eo nàng qua lớp áo trong, thèm để ý : "Tùy tiện ."

Vân Tự tức giận đến mức trợn tròn mắt.

Hắn đương nhiên là tùy tiện , kẻ nào dám nghị luận chứ? Chỉ thể lưng mắng nàng là hồ ly tinh thôi.

Vân Tự thầm mắng trong lòng, thật là dễ lừa gạt.

Tuy , nhưng khi Đàm Viên Sơ thật sự ngủ Chử Án cung, nàng cũng vui vẻ tiếp nhận. Nàng an tâm dưỡng thai nhưng cũng đến mức sợ sệt mà đẩy ân sủng ngoài, còn bằng lúc cứ ở trong Trung Tỉnh điện.

Màn đêm buông xuống, Vân Tự chui lòng Đàm Viên Sơ, tự nhiên ôm lấy nàng, ngón tay thon dài đặt eo nàng.

Không do gió lạnh thổi nhiều , Vân Tự luôn cảm thấy chút thoải mái.

Đêm khuya yên tĩnh, nàng vùi đầu cổ Đàm Viên Sơ, cơn buồn ngủ ập đến, nhưng nàng tài nào ngủ .

Nàng nhíu mày, cảm thấy chút uể oải.

Không là khó chịu chỗ nào, giống như cả đều khó chịu, nàng cắn môi nhíu chặt mày. Không là đau do mơ màng, một lúc lâu, nàng mới ý thức cơn đau đến từ .

Cơn đau từng đợt truyền đến từ bụng.

Sau khi ý thức điều , cơn đau dường như trở nên dữ dội hơn, cũng thể là do nàng hoảng sợ, Vân Tự cảm thấy choáng váng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, trong nháy mắt mất hết huyết sắc.

Nàng nhịn cuộn tròn .

Vân Tự vẫn nhớ Đàm Viên Sơ đang ở bên cạnh, nàng thấp giọng gọi: "Hoàng Thượng..."

Đàm Viên Sơ ngủ nông, khi thấy tiếng rên rỉ của nữ tử, theo bản năng vỗ nhẹ lên lưng nàng, đến khi chạm một mảnh lạnh lẽo ẩm ướt, mới cảm thấy , bỗng nhiên bừng tỉnh.

Đập mắt chính là sắc mặt trắng bệch của nữ tử.

Hắn sờ thấy mồ hôi lạnh túa lưng nàng, nàng đau đến mức thần trí rõ, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Trong đầu Đàm Viên Sơ trống rỗng, gọi tên nàng: "... Vân Tự?!"

Không ai đáp , Đàm Viên Sơ dường như thấy gì đó, sắc mặt đột biến, còn giữ bình tĩnh nữa mà gầm lên:

"Hứa Thuận Phúc! Truyền thái y!"

Loading...