Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 254
Cập nhật lúc: 2024-11-27 10:10:09
Lượt xem: 79
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng sinh, lớp rèm mỏng là một cảnh tượng hỗn loạn. Những thứ Hoàng Hậu dặn dò đều đưa khi qua kiểm tra của thái y. Lúc Vân Tự mồ hôi đầm đìa, kiệt quệ sức lực, sắc mặt trắng bệch.
Bà đỡ thấy cũng dám ép buộc nữa: "Hoàng Hậu chuẩn chu đáo, nương nương dùng chút gì ạ."
Một khay đồ ăn nóng hổi đưa , nhưng Vân Tự ăn nổi. Nàng cũng chẳng còn tâm trí để ăn, cơn đau ở hạ khiến nàng chỉ ngất cho xong. nàng ăn, đến nước bất cứ điều gì lợi cho việc sinh nở, nàng đều sẽ .
Nàng cố gắng nuốt thức ăn, chẳng cảm nhận mùi vị gì, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Đàm Viên Sơ vẫn ở trong phòng sinh, thấy Vân Tự đau đớn quằn quại, sắc mặt càng thêm u ám, khiến các bà đỡ dám thở mạnh. Họ cẩn thận quan sát từng biểu hiện của nương nương, may mắn là nương nương phối hợp, khiến họ thở phào nhẹ nhõm.
Khi Vân Tự dìu giường, nàng cảm thấy như trải qua một trận thập tử nhất sinh. Cơn đau khiến đầu óc nàng choáng váng, còn tỉnh táo. Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Đàm Viên Sơ nức nở.
Hàm răng nàng run lên.
Những ai từng trải qua chuyện , dù kể nhiều đến cũng vô ích.
Thấy thời gian đến, các bà đỡ chút lúng túng. Cuối cùng, một run rẩy lên tiếng: "Hoàng thượng, nương nương sắp sinh , nên ngoài ạ."
Thời nay vì kiêng kỵ, cho rằng việc thấy m.á.u huyết khi nữ nhân sinh nở là điều xui xẻo, nên họ dám để Hoàng Thượng ở phòng sinh lâu.
Vân Tự ướt đẫm mồ hôi, mơ hồ thấy bà đỡ mời Đàm Viên Sơ ngoài. Lý trí còn sót khiến nàng buông lỏng tay áo Đàm Viên Sơ.Nàng giường yếu ớt và chật vật, con đường phía mịt mờ. Ngoài tấm rèm Hứa Thuận Phúc thấy lời bà đỡ, liền vội vàng mời Hoàng Thượng ngoài. Đàm Viên Sơ thấy vẻ sợ hãi mặt các bà đỡ, nếu ở đây chỉ càng tăng thêm áp lực, chắc là chuyện .
Hắn nắm tay Vân Tự, cúi lau mồ hôi lạnh trán nàng, thanh âm trầm thấp: "Trẫm Hi tu dung mẫu tử bình an."
Căn phòng bỗng chốc im lặng, chỉ còn tiếng nức nở của Vân Tự. Một lúc lâu , bà đỡ mới cung kính đáp: "Nô tỳ nhất định dốc hết sức."
DTV
Đàm Viên Sơ cuối cùng vẫn bước khỏi phòng sinh. Phút cuối cùng khi rời , ngoái đầu nữ tử giường. Đôi mắt hạnh long lanh ướt lệ phảng phất như đang . Cách một cách cùng màn nước mờ ảo, vẫn thấy rõ vẻ sợ hãi trong đáy mắt nàng.
Theo bản năng, Đàm Viên Sơ trở , nhưng Hứa Thuận Phúc vội vàng ngăn cản: "Hoàng Thượng, ạ!"
Cửa phòng sinh khép chặt. Đàm Viên Sơ rốt cuộc cũng bước ngoài. Gió đêm lạnh buốt thổi qua khiến cảm thấy lạnh toát sống lưng. Đàm Viên Sơ mới chợt nhận , từ khi nào căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi lạnh.
Trong sân chúng phi tần đang chật kín. Có Hoàng Hậu tọa trấn nên hề chút hỗn loạn nào. Khi thấy Hoàng Thượng nhíu chặt mày, như hận thể trở phòng sinh, tất cả đều im lặng.
Chứng kiến sự sủng ái của Hoàng Thượng dành cho Hi tu dung, thấy cảnh tượng , họ đều c.h.ế.t lặng.
Trong lòng họ dâng lên nỗi hụt hẫng, nhưng họ cũng chẳng thể đổi gì.
Hoàng Hậu tiến đến gần Hoàng Thượng, gió lạnh khiến nàng ho khan một tiếng, nhỏ giọng an ủi: "Hi tu dung cát nhân thiên tướng, sẽ việc gì ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-254.html.]
Đàm Viên Sơ cố gắng lấy bình tĩnh, mím chặt môi, mặt còn vẻ thờ ơ như khi.
Hắn mái hiên nơi gần phòng sinh nhất, nhưng bước .
Thật ngoài sân kê ghế, nhưng Đàm Viên Sơ hề đến, lẽ căn bản để ý đến điều đó.
Trong phòng sinh bận rộn lau mồ hôi, theo dõi sắc mặt, đưa nước ấm và khăn sạch cho Vân Tự. Ngoài rèm, thái y túc trực chờ sẵn. Vân Tự vẫn đau đến ướt đẫm mồ hôi, nàng thấy bà đỡ , phối hợp nhưng thể.
Trong lúc ý thức mơ hồ, nàng thấy bà đỡ báo nước ối vỡ, giục nàng rặn.
Nàng nắm chặt tấm gấm trải giường, đầu ngón tay trắng bệch, gân xanh cổ nổi lên, đầu ngửa . Nàng cắn chặt răng, nước mắt nóng hổi tuôn rơi, cảm giác đau đớn như xé toạc ở hạ khiến nàng kìm tiếng .
Nàng chỉ càng thêm tốn sức, nhưng nàng thể kiểm soát .
Ở gian ngoài, thấy tiếng ngừng của nàng cùng tiếng thúc giục của bà đỡ, Thu Viện quỳ bên cạnh nương nương chăm chú quan sát động tác của các bà đỡ, dám lơ là.
Nàng sợ gian lận.
Nàng dám lơ là, khi thấy nương nương đau đớn vật vã, khỏi nhíu chặt mày.
Bà đỡ cũng sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi, rõ nương nương lúc đau đến mức ý thức mơ hồ, liền lớn tiếng : "Nương nương thai vị thuận, xin nương nương cố thêm chút sức nữa!"
Cảnh tượng trong phòng sinh thật sự khó coi. Tấm gấm chỉ che nửa của Vân Tự, nửa lộ bên ngoài, hai chân nàng đau đến mềm nhũn nhưng vẫn cố gắng cử động. Máu tươi ngừng chảy xuống, bà đỡ nắm c.h.ặ.t c.h.â.n nàng liên tục quan sát.
Cảnh tượng khiến thôi cũng thấy sợ hãi.
Không qua bao lâu, Vân Tự mơ hồ nhớ nhét sâm phiến miệng nàng bắt nàng cắn chặt, sợ nàng đau quá cắn lưỡi. Cơn đau khiến nàng ngất một lúc, mới thấy tiếng bà đỡ mừng rỡ.
Nàng cứ ngỡ chuyện kết thúc, theo bản năng thả lỏng cơ thể.
Nàng buông lỏng, cả mềm nhũn, bà đỡ hoảng hốt: "Nương nương?!"
Thu Viện cũng giật . Nàng ngờ thấy bà đỡ thấy đầu tiểu hoàng tử, nương nương bên kiệt sức. Nàng vội vàng vỗ vỗ mặt Vân Tự, hoảng sợ gọi: "Nương nương tỉnh !"
Các bà đỡ đều kinh hãi , nhỏ giọng : "Cử hỏi Hoàng Thượng, nếu... nên bảo vệ ai."
Thu Viện thấy lời , nàng giương mắt về phía ma ma chuyện. Ai cũng Hoàng Thượng coi trọng huyết mạch, khi hỏi câu , thật còn lựa chọn nào khác.
Ma ma như , vẻ mặt chua xót, bà cũng hết cách .
Ngoài phòng sinh chỉ thấy bên trong hỗn loạn. Sắc mặt Đàm Viên Sơ đại biến. Bỗng từ trong điện chạy , kịp vững "bịch" một tiếng quỳ xuống mặt Đàm Viên Sơ. Hoàng Hậu phía Đàm Viên Sơ, thấy rõ ràng nam nhân lúc dường như sắp ngã quỵ.