Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 255: Kết

Cập nhật lúc: 2024-11-27 10:10:11
Lượt xem: 113

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cung nữ kinh hãi, lắp bắp bẩm báo: "Ma ma... ma ma bảo nô tỳ hỏi Hoàng Thượng, nếu bất trắc... nên bảo vệ nương nương bảo vệ hoàng tử?"

Gần như ngay khi nàng dứt lời, cửa phòng sinh bật mở. Cung nữ ngơ ngác ngẩng đầu, mắt còn bóng dáng Hoàng Thượng nữa, chỉ thấy Hoàng Hậu nương nương đó.

Hoàng Hậu dường như đoán điều , thở dài cung nữ: "Đứng dậy ."

Không ai ngờ Đàm Viên Sơ xông phòng sinh. Người lạnh toát, bước cũng ai, chỉ thấy sải hai bước đến mặt Vân Tự, gọi tên nàng.

Hắn đè thấp giọng, lưng về phía , ai rõ biểu cảm của .

Một chén thuốc đưa tới, Đàm Viên Sơ nâng cằm Vân Tự ép nàng há miệng. Khi nước thuốc sắp trào , cúi đầu ngậm lấy môi nàng, mặc kệ đây là phòng sinh, đều thấy giọng run rẩy: "A Tự, tỉnh !"

Nữ nhân mang thai đụng nước lạnh, nhưng lúc cũng còn cách nào khác. Một chiếc khăn thấm nước lạnh đặt lên mặt Vân Tự. Cái lạnh khiến nàng khó nhọc mở mắt.

Thật Vân Tự thấy Đàm Viên Sơ gọi nàng. Khi thấy giọng , trong lòng nàng dâng lên dự cảm chẳng lành. Rốt cuộc xảy chuyện gì mới khiến Đàm Viên Sơ bất chấp tất cả mà xông phòng sinh lúc ?

Vân Tự dám nghĩ. Nàng chỉ nhanh chóng tỉnh , nàng thể ngủ!

Nàng cố gắng mở mắt nhưng thể. Nàng vẫn tỉnh táo, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Khi cảm nhận cái lạnh đột ngột, nàng như bắt tia sáng le lói, cố gắng mở mắt . Đập mi mắt nàng là nam nhân mặt, cúi đầu ngay khi nàng mở mắt.

Vân Tự rõ ràng, đáy mắt dường như chút đỏ hoe.

Chén thuốc tác dụng, tứ chi Vân Tự dần hồi phục sức lực. Nàng thấy Đàm Viên Sơ tiếp tục gọi: "... A Tự, tỉnh ..."

Thanh âm nghẹn ngào với nàng: "Nếu... nếu... còn đại hoàng tử..."

Lần đầu tiên trong đời, cảm thấy khó khăn khi những lời .

DTV

Hài tử mà ngày đêm mong đợi, thậm chí cả đại hoàng tử mà luôn coi trọng cũng nhường đường. khi xông phòng sinh, sự lựa chọn của rõ ràng.

Hắn hiểu vì luôn tâm tâm niệm niệm đứa trẻ , bởi vì đây là hài tử của nàng.

Phải lựa chọn một trong hai. Vậy thì chọn nàng.

Một lúc lâu , Đàm Viên Sơ mới tìm giọng , hứa với nàng như lúc khi bước phòng sinh: "A Tự đừng sợ, nàng sẽ ."

Vân Tự hiểu ý , nước mắt nàng ngừng tuôn rơi, cảm xúc hỗn độn trong lòng khiến nàng nức nở, lắc đầu với Đàm Viên Sơ.

, Đàm Viên Sơ ngơ lời cầu xin của nàng.

Cơn đau ở hạ vẫn kéo dài, nhưng tứ chi Vân Tự bỗng dâng lên một luồng sức mạnh, khiến nàng dám lơ là. Nàng còn đường lui, nếu nàng thật sự xảy chuyện, cho dù thể tỉnh , nàng cũng thể chấp nhận kết quả đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-255-ket.html.]

nắm lấy tay nàng, Vân Tự mắng: "... Chàng... khốn kiếp..."

Nàng đang ép nàng.

Hắn rõ nàng coi trọng hài tử trong bụng đến nhường nào, thể chịu đựng lời của .

Đây là đầu tiên nàng mắng Đàm Viên Sơ, nhưng dường như thấy, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng: "Để tàn nhẫn ."

Cơn đau kéo dài lâu, lâu, lâu đến mức Vân Tự cảm thấy nó sẽ bao giờ kết thúc. Bỗng nhiên hạ co rút dữ dội, đau đến mức sắc mặt nàng trắng bệch. Nàng kìm tiếng kêu thảm thiết, nhưng cơn đau , như chút nhẹ nhõm.

Vân Tự dám lơ là nữa, cho đến khi thấy tiếng bà đỡ mừng rỡ: "Ra !"

"Sinh ! Sinh ! Nương nương sinh hạ hoàng tử!"

Ngay đó, tiếng non nớt của đứa trẻ vang lên trong phòng, tiếng to và dồn dập như thể nghẹn từ lâu.

Mọi đều vui mừng vì hoàng tử đời.

ai chú ý đến một góc phòng sinh, vẫn luôn căng thẳng, đến khi thấy tiếng của đứa trẻ mới bỗng nhiên hồn. Hắn lảo đảo, kịp thời đỡ lấy . Trong nháy mắt lấy bình tĩnh.

Tay vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, nhưng Đàm Viên Sơ kìm mà nắm chặt lấy tay nàng.

Vân Tự thấy liền bắt lấy tay . Thanh âm nàng khàn khàn: "... Người hù dọa thần ."

Nước mắt và mồ hôi hòa lẫn mặt nàng trông thật chật vật, nhưng thấy, chỉ đau lòng hôn lên môi nàng, khàn giọng : "Là ."

Hắn xin nàng, dường như thừa nhận những lời lúc nãy chỉ là để dọa nàng.

trong lòng họ đều hiểu rõ, những lời Đàm Viên Sơ lúc đó đều là thật.

Nàng chuẩn từ bao giờ. Đức phi mất hơn nửa năm, nàng từng nghi hoặc, tiểu công chúa nơi nương tựa, Hoàng Thượng quên mất đại hoàng tử.

Mãi đến hôm nay nàng mới hiểu, thì vẫn luôn chừa cho nàng một đường lui.

Trong lòng Vân Tự dâng lên những cảm xúc khó tả, khiến chóp mũi nàng cay cay. Nàng nhắm mắt để ai thấy cảm xúc nơi đáy mắt. Cả nàng tràn ngập sự mệt mỏi, với : "thần mệt quá, ngủ một lát."

Hắn vén những sợi tóc đen ướt đẫm của nàng, khẽ : "Ngủ , ở đây với nàng."

Lúc , ánh sáng le lói nơi chân trời, những tia nắng ấm áp xuyên qua tầng mây, chiếu trong điện qua khung cửa sổ, xua tan màn sương mờ ảo. Ánh nắng chan hòa nàng, cũng dừng đôi tay đan của hai .

HOÀN CHÍNH VĂN

Loading...