Thường Nhạc xách váy chạy nội điện, Đàm Cảnh Sâm cũng theo bước qua rèm châu, lúc thấy mẫu hậu đang bên cửa sổ. Hai mươi năm dường như để dấu vết gì bà. Bà đầu , từ chiếc cằm trắng nõn dần dần lộ bộ gương mặt. Gò má bà vẫn trắng trẻo, mày liễu mắt hạnh, quanh toát lên vẻ dịu dàng. Tuy còn trẻ trung như Thường Nhạc nhưng mang nhiều nét quyến rũ ý nhị.
Vân Tự khẽ nhướng mày, chút bất ngờ hỏi: "Sao hai con đến cùng ?"
Thường Nhạc ôm lấy cánh tay bà nũng: "Tình cờ gặp ạ."
Vân Tự thoáng thấy dấu vết đỏ cổ nàng, khẽ nheo mắt, đưa tay điểm nhẹ lên trán nàng giả vờ giận dữ:
"Con đó, giống phụ hoàng con thế?"
Thường Nhạc hiểu chuyện gì.
Đàm Cảnh Sâm khẽ ho một tiếng, nhắc nhở .
Thường Nhạc hì hì, cúi đầu vạt áo.
Đàm Cảnh Sâm lắc đầu, thấy hề e thẹn, thầm nghĩ, quả nhiên mẫu hậu đúng, Thường Nhạc giống phụ hoàng, chẳng hổ là gì.
Thoáng thấy thứ gì đó trong tay mẫu hậu, hình như là một xấp tranh, Đàm Cảnh Sâm chút nghi hoặc hỏi:
"Mẫu hậu đang bận gì ?"
Vân Tự giấu , đưa xấp tranh cho , giọng điệu bình thản: "Là Tiểu Dung Tử đưa tới, tranh các tú nữ ."
Lời dứt, cả điện bỗng chốc im lặng.
Thường Nhạc trợn tròn mắt, lúc trông nàng giống Vân Tự đến bảy phần:
"Tú nữ?!"
"Phụ hoàng tuyển tú?!"
Từ khi nàng chào đời, trong cung từng chuyện tuyển tú. Nàng ngẩn một lúc mới hồn, lập tức tức giận bật dậy: "Con tìm phụ hoàng, hỏi xem rốt cuộc nghĩ gì!"
Nàng thật sự Đàm Viên Sơ chiều đến hư .
Dưới gầm trời , duy nhất cần sắc mặt Đàm Viên Sơ mà hành động, ngoài Vân Tự cũng chỉ Thường Nhạc.
Sắc mặt Đàm Cảnh Sâm cũng lạnh xuống, nhưng quan tâm đến cảm xúc của mẫu hậu hơn, lo lắng bà, khẽ gọi:
"Mẫu hậu..."
Tiếng gọi khiến Thường Nhạc cũng bình tĩnh , nàng hít sâu một : "Nếu phụ hoàng thực sự tuyển tú, đợi tú nữ tiến cung, con nhất định sẽ phá hỏng chuyện !"
Vân Tự buồn cảm động phản ứng của hai nhi nữ, bà lắc đầu:
"Không như các con nghĩ ."
Thường Nhạc và Đàm Cảnh Sâm , cùng xuống yên lặng bà giải thích.
Vân Tự Đàm Cảnh Sâm, bất đắc dĩ mở miệng:
"Thường Nhạc nhớ chuyện cũng đành, chẳng lẽ con cũng quên ? Sang năm con sẽ đến tuổi cập quan."
Chỉ một câu ngắn gọn, giải thích thêm, nhưng khiến hai hiểu ý nghĩa của việc tuyển tú . Gương mặt căng thẳng của Thường Nhạc bỗng nở nụ , nàng che miệng:
"Ra là hoàng lập Thái Tử phi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-269-hoan-phien-ngoai.html.]
Đàm Cảnh Sâm á khẩu, một lúc cũng bật , nhỏ giọng : "Mẫu hậu, sớm."
Suýt chút nữa nghĩ phụ hoàng và mẫu hậu xảy chuyện gì.
Vân Tự liếc , bà đây?
Tin tức bà cũng mới nhận , còn kịp xem hết xấp tranh thì bọn họ đến Khôn Ninh cung .
Vân Tự đẩy xấp tranh qua: "Là chọn thê cho con, con tự xem , ít nhất chọn mắt."
Đàm Cảnh Sâm phản bác. Hắn cũng mẫu hậu quá vất vả.
DTV
Khi rời khỏi Khôn Ninh cung, Đàm Cảnh Sâm lúc gặp phụ hoàng. Phụ hoàng bước xuống từ loan giá, Thường Nhạc chạy tới líu lo gì đó với . Hai phụ tử đều tươi , thỉnh thoảng liếc .
Thường Nhạc nán lâu, nhanh chóng rời .
Vì , chỉ còn Đàm Viên Sơ cùng Đàm Cảnh Sâm. Đàm Viên Sơ liếc xấp tranh trong tay , chậm rãi lên tiếng.
"Nếu cưới thê, thì cũng nên dọn ngoài cung sống ."
Đàm Cảnh Sâm ngước đôi mắt hạnh phụ hoàng với vẻ vô tội. Ở góc độ , trông giống mẫu hậu: "Phụ hoàng đuổi nhi thần khỏi cung ?"
Giọng điệu của như hỏi ý kiến mẫu hậu.
Sắc mặt Đàm Viên Sơ tối sầm:
"Cút."
Khóe môi Đàm Cảnh Sâm hiện lên ý , chắp tay thi lễ: "Vậy nhi thần xin cáo lui, ngày mai đến thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu."
Khi hai lướt qua , Đàm Cảnh Sâm đầu , rèm châu kịp hạ xuống, lúc thấy phụ hoàng đang cúi đầu gì đó với mẫu hậu.
Đàm Cảnh Sâm bỗng nhớ đến một chuyện.
Hắn từng hỏi phụ hoàng, quan tâm mẫu hậu thật lòng yêu ?
Câu hỏi thực nên do hỏi, nhưng hôm đó trong lúc hai phụ tử tâm sự, lẽ vì khí đến, lời liền buột miệng thốt .
Từ khi chuyện, từng thấy phụ hoàng hỏi mẫu hậu câu .
Hôm đó phụ hoàng chỉ cúi đầu , dường như khẽ , :
"Hoài An, những lời cần cũng thể cảm nhận ."
Từng lúc, hiểu tâm ý của nữ tử , nhưng trong những ngày tháng bên , nàng nhớ rõ những điều thích và ghét, nhớ rõ từng chút từng chút của hai . Nàng phòng tuyến của như con rùa rụt cổ trong mai, nhưng nàng tất cả, cần ép nàng bước khỏi vùng an .
Mỗi đều cần .
Đàm Viên Sơ vẫn luôn nhớ rõ, năm đó khi cùng nàng du ngoạn hồ thì vô ý rơi xuống nước, rong rêu quấn lấy, phản ứng đầu tiên của nàng là cứu .
Nàng thậm chí quên mất luôn giả vờ bơi.
Cho dù đó nàng tìm bao nhiêu lý do, cũng thể che giấu bản năng cứu của nàng.
Đàm Viên Sơ sớm nhận tình cảm của nàng dành cho .
những lời cần , cũng giống như quan hệ của và Vân Tự, ngay từ đầu trong lòng là rõ nhưng .
HOÀN NGOẠI TRUYỆN.