Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 59

Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:52:58
Lượt xem: 93

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa qua giờ Mẹo, chân trời phía Đông dần dần hửng sáng, điện Dưỡng Tâm một mảnh yên tĩnh.

Hứa Thuận Phúc đầu tiên nghiêm túc đánh giá Vân Tự cô nương, giai lệ trong hậu cung ba nghìn, Hoàng Thượng nảy sinh chút hứng thú là chuyện đơn giản, nhưng thể khiến Hoàng Thượng động lòng thương tiếc là chuyện khó.

Vân Tự và Đàm Viên Sơ , nàng mơ hồ nhận điều gì, đôi mắt bỗng nhiên rũ xuống ngoan ngoãn sang một bên.

Nàng nắm chặt khăn tay, chiếc cổ thon dài trắng nõn cúi xuống, vô cùng ngoan ngoãn.

Mọi thứ chuẩn xong, hai dường như đều quên mất câu hỏi lúc nãy của Đàm Viên Sơ dành cho Vân Tự, lúc loan giá chuẩn đến Ngự Thư Phòng, Hứa Thuận Phúc kéo Vân Tự một cái, Vân Tự vội vàng đuổi theo, Đàm Viên Sơ thấy rõ hành động của Hứa Thuận Phúc, nhưng cũng ngăn cản.

Từ điện Dưỡng Tâm đến Ngự Thư Phòng qua một đoạn đường dài lát gạch đỏ, khi bọn họ ngoài, mặt trời cũng dần dần lên cao, gương mặt Vân Tự nắng chiếu ửng hồng.

Có cung nhân che ô, Hứa Thuận Phúc liếc mắt, khẽ tặc lưỡi, Vân Tự cô nương đối xử với bản một chút? Nghĩ , Hứa Thuận Phúc liền đưa tay kéo Vân Tự tán ô.

Bóng râm bao phủ, Vân Tự ẩn tán ô, che chắn kín mít, xung quanh cung nhân khác bung ô, ánh nắng đều chắn hết bên ngoài, Vân Tự ngẩn , nhỏ giọng : “Đa tạ Hứa công công.”

Hứa Thuận Phúc liếc nàng, nhớ tới lời Hoàng thượng hôm qua, khéo léo nhắc nhở:

“Vân Tự cô nương ở mặt Hoàng Thượng cần câu nệ như .”

Hoàng Thượng "cứ để tùy nàng ", ngươi cứ giữ bộ dạng cung kính gì?

Vân Tự chớp chớp mắt, định gì đó thì trong loan giá bỗng vang lên hai tiếng gõ:

“Hai các ngươi nhiều lời ?”

Hứa Thuận Phúc và Vân Tự , cả hai đều im bặt.

Hứa Thuận Phúc thầm than trong lòng, chỉ là một thái giám chuyện với Vân Tự cô nương vài câu mà Hoàng thượng cũng vui ?

Tính khí thật nhỏ mọn.

Vân Tự nghĩ ngợi gì, nàng chỉ cúi đầu thấp hơn, cây trâm ngọc đầu nàng thật sự bắt mắt ánh nắng ban mai.

*****

Đàm Viên Sơ ba ngày liên tiếp đến hậu cung, lúc thỉnh an ở cung Khôn Ninh, tiếng oán thầm cứ liên tục vang lên.

Hoàng Hậu chống cằm chậm rãi lắng , đợi xong, nàng mới lắc đầu:

“Lư tần mới mất, Hoàng thượng tâm tình cũng là điều dễ hiểu.”

Lư tài nhân khi c.h.ế.t truy phong tần vị an táng, Hoàng Hậu luôn cẩn trọng, sẽ phạm sai lầm trong chuyện .

Nghe , một nửa trong điện đều nghẹn lời, cũng cảm thấy khó nên lời.

Ai chẳng , Lư tài nhân thất sủng nửa năm, nếu nàng đột nhiên qua đời, Hoàng Thượng còn nhớ đến nàng cũng là một chuyện, nàng c.h.ế.t , Hoàng Thượng sẽ đau lòng thương tiếc cho nàng ?

Hoàng Hậu dường như nhận sự trầm mặc bên trong điện, nàng về phía chỗ trống bên trái, khỏi nhíu mày: "Dương bảo lâm ?”

Lập tức về phía chỗ trống, Dương bảo lâm khi giáng vị, ban đầu vẫn đến cung Khôn Ninh thỉnh an, nhưng khi của điện Trung Tỉnh "quan tâm" một phen, hôm nàng liền vội vàng tìm Hoàng Hậu nương nương để chủ.

Kết quả Hoàng Hậu nương nương dùng một câu “Đây vốn là quy củ” mà đuổi về.

Sau đó, nàng ba ngày đến thỉnh an.

Tô quý tần và Dương bảo lâm từ khi tiến cung hiềm khích, nàng thản nhiên Hà mỹ nhân: “Hà mỹ nhân ở cùng cung với Dương bảo lâm, chẳng lẽ cũng Dương bảo lâm rốt cuộc là ?”

Vừa dứt lời, liền nhịn đưa tay che miệng .

Ai mà khi Dương bảo lâm còn là tiệp dư, Hà mỹ nhân luôn nịnh bợ nàng , bây giờ Dương bảo lâm thất thế, hai còn thiết với nữa , câu hỏi của Tô quý tần chút châm chọc.

Hà mỹ nhân chỉ nhẹ nhàng liếc mắt, dường như ý tứ trong lời của Tô quý tần, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi:

“Dương bảo lâm gần đây luôn đóng cửa , tần cũng tình hình bên trong điện Trường Nhạc.”

Tô quý tần nhạt, gì.

Dung chiêu nghi lười bọn họ đấu đá, nàng lười biếng dựa ghế, giọng điệu khinh miệt pha chút châm chọc: “Có lẽ bệnh .”

Hai ngày Dương bảo lâm đều lấy cớ khỏe để đến thỉnh an, nhưng Kính Sự Phòng hề báo tin, bài tử của nàng vẫn treo ở Kính Sự Phòng.

Người sáng suốt đều , cái gọi là khỏe chỉ là cái cớ, căn bản là mượn chuyện để bày tỏ sự bất mãn với cách xử lý của Hoàng Hậu nương nương hôm đó.

Hơn nữa, nàng còn ôm hy vọng Hoàng Thượng sẽ đến thăm, chỉ cần Hoàng Thượng đến điện Trường Nhạc, tình cảnh khó khăn hiện tại của nàng sẽ giải quyết dễ dàng.

đáng tiếc, chuyện của điện Trung Tỉnh đến điện Trường Nhạc thu dọn đồ đạc qua ba bốn ngày , Hoàng Thượng vẫn động tĩnh gì.

Phảng phất như chứng thực sự thật Dương bảo lâm thất sủng, hơn nữa Hoàng Hậu nương nương cũng hề bênh vực nàng , tình cảnh hiện tại của điện Trường Nhạc thể khó khăn.

Bị cung nhân lạnh nhạt thì thôi , sắp đến ngày mười lăm , cũng là lúc cung nhân và chủ tử nhận bổng lộc hàng tháng, hôm đó Dương bảo lâm khó của điện Trung Tỉnh, ai của điện Trung Tỉnh trả thù ?

Cũng chỉ Dương bảo lâm vẫn nhận rõ sự thật, cứ tưởng vẫn là Dương tiệp dư ngày nào, dám tranh chấp với Hoàng Hậu nương nương.

Hoàng Hậu nương nương hiển nhiên cũng nghĩ như , nàng hề tức giận, chỉ thuận theo lời Dung chiêu nghi mà : "Chắc là thế.”

Nàng đầu phân phó Bách Chi: “Sau khi thỉnh an xong, đến Kính Sự Phòng gỡ bài tử của Dương bảo lâm xuống, miễn cho thị tẩm gặp bệnh khí lây sang Hoàng Thượng, đến Thái Y Viện mời thái y cho nàng , bệnh chỉ ở lì trong điện, cũng mời thái y, Lư tần mất , chẳng lẽ nàng còn sợ khác .”

Hoàng Hậu nương nương chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một câu, thậm chí còn nhíu mày như đang lo lắng và bất đắc dĩ.

ý tứ trong lời khiến các phi tần khác suýt nữa bật , lúc Dương bảo lâm trúng độc, mặt Hoàng Thượng sợ khác lưng nên mới chịu mời thái y.

Ai cũng , đó là Dương bảo lâm cố ý cho Hoàng Thượng , để Hoàng Thượng Lư tần ngày thường đối xử với nàng như thế nào.

Những lời bây giờ , đúng là mỉa mai cay nghiệt, Dương bảo lâm thấy mặt ?

Sao mặt, Dương bảo lâm suýt nữa ném vỡ một bộ chén , may mà Nhã Linh quỳ xuống ôm chân nàng lóc van xin:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-59.html.]

“Chủ tử bình tĩnh ạ!”

Điện Trường Nhạc bây giờ còn vẻ huy hoàng như , một bộ chén vỡ thì cứ vỡ thôi, điện Trung Tỉnh sẽ bổ sung cho điện Trường Nhạc, chỉ , nếu chuyện truyền đến tai Hoàng Hậu, Hoàng Hậu sẽ nghĩ thế nào?

Chỉ trong một thời gian ngắn, Nhã Linh dường như tiều tụy nhiều, còn thấy vẻ đắc ý kiêu ngạo như nữa.

Dương bảo lâm ngã ghế, hai hàng nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, nàng nức nở : "Khinh quá đáng! Bọn họ đều khinh quá đáng!”

Nhã Linh lóc, nên lời.

Điện Trường Nhạc thành một đoàn, hồi lâu , Nhã Linh mới : “Chủ tử, thể tiếp tục tùy hứng nữa, xin chủ tử đến chỗ nương nương thỉnh tội, nếu bài tử ở Kính Sự Phòng treo lên, chủ tử thể sủng ái ?”

DTV

Nước mắt Dương bảo lâm ngừng rơi, nàng bao giờ chịu sự khuất nhục như , nhưng thể thừa nhận Nhã Linh đúng.

Nàng còn tư cách đối nghịch với Hoàng Hậu nữa .

Không qua bao lâu, Dương bảo lâm nhắm mắt , thanh âm khàn khàn :

“…… Ta .”

Dương bảo lâm thỉnh tội, nàng cũng chần chừ, lập tức dẫn theo Nhã Linh đến cung Khôn Ninh.

Vân Tự tin là lúc chạng vạng, khi đó nàng đang theo Hoàng Thượng trở về điện Dưỡng Tâm, thấy Thu Viện và Thu Hàn đang thảo luận chuyện .

Nàng hỏi Thu Viện: "Đã xảy chuyện gì?”

Thấy nàng, các cung nhân xung quanh chút tự nhiên, dù trong mắt những cung nhân , Vân Tự giống bọn họ, Thu Viện nàng một cái, hề tỏ vẻ xa cách mà kể đầu đuôi sự việc:

“…… Dương bảo lâm đến cung Khôn Ninh, liền quỳ xuống lóc gần đây thể khỏe, vốn hôm nay khá hơn nhiều, định ngày mai sẽ đến thỉnh an, xin Hoàng hậu nương nương treo bài tử của nàng trở .”

Vân Tự kinh ngạc, nàng ngờ trong thời gian hậu cung xảy nhiều chuyện như , nhưng nàng chỉ mím môi, nhỏ giọng hỏi:

“Sau đó thì ?”

Mọi ngẩn , bỗng nhiên nhớ cung nữ mà nàng từng hầu hạ là Lư tài nhân c.h.ế.t vì Dương bảo lâm, Dương bảo lâm cũng vì giáng vị, trách nàng quan tâm đến chuyện của Dương bảo lâm như .

Là nô tài, bọn họ đều , một khi phân đến cung nào, cơ bản là cùng hưởng vinh hoa với chủ tử, nàng vất vả lắm mới leo lên vị trí cung nữ bên cạnh Lư tài nhân, Dương bảo lâm phá hỏng.

nghĩ , nếu , Vân Tự cũng thể đến hầu hạ Hoàng Thượng.

Nhất thời các cung nữ ngự tiền cũng nên đồng tình với nàng .

Thu Viện hề đồng tình với nàng, vẫn giữ ngữ khí như cũ, nóng lạnh: “Hoàng Hậu nương nương thể Dương bảo lâm khỏe, nhất nên tĩnh dưỡng thêm một thời gian, hơn nữa còn mời thái y cho bảo lâm, chuyện đều chờ thái y chẩn trị xong tính.”

Ánh mắt Vân Tự khẽ lóe lên, nàng đoán kết quả .

Thái y là do Hoàng Hậu phái , hơn nữa Dương bảo lâm cũng gì sai, chỉ cần bắt nàng tĩnh dưỡng mấy ngày, để nàng nhận thức quyền uy của Hoàng Hậu, đồng thời cũng đạt mục đích cảnh cáo các phi tần khác, trong chuyện giữa Hoàng Hậu và Dương bảo lâm, chỉ cần thái y ngốc, đều nên lựa chọn thế nào.

Dương bảo lâm nhất định ở yên trong cung một thời gian, bài tử của nàng đừng hòng treo lên .

Quả nhiên, lời của Thu Viện chứng thực suy đoán của nàng: "Thái y Dương bảo lâm tâm phiền ý loạn, nhất nên tĩnh dưỡng một thời gian.”

Vân Tự mím môi cảm kích với Thu Viện, nàng hiểu rõ là mới đến, hơn nữa Đàm Viên Sơ cũng che giấu thái độ với nàng, nàng ở điện Dưỡng Tâm dễ cô lập.

Không cô lập bên ngoài, mà là gần đây nàng thường xuyên tiếp xúc với Hoàng Thượng, khó tránh khỏi chút dè chừng, xa cách với nàng.

Điều đối với Vân Tự mà , bất kể nàng tiếp tục ở ngự tiền là tiến hậu cung, đều là chuyện .

Không phi tần nào trở mặt với bên cạnh Hoàng Thượng.

Mà Thu Viện hiện giờ là tiếng ở ngự tiền, nàng tỏ thái độ chấp nhận Vân Tự, những cung nhân khác tự nhiên sẽ học theo, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Vân Tự cảm kích Thu Viện.

Thu Viện chạm mắt với nàng, tự nhiên mà dời mắt .

Vân Tự rũ mắt, nhớ đến tin tức ở Ngự Thư Phòng hôm nay, Lư tài nhân mất, triều đình cũng yên , Lư gia và Dương gia kết thù, cũng đang âm thầm đối đầu triều đình.

Tuy rằng Dương bảo lâm sủng ái, nhưng cả Dương gia mấy tài giỏi, chức quan cao nhất cũng chỉ là tứ phẩm thị lang, dựa Dương bảo lâm sủng ái, Dương gia còn thể vênh váo, nhưng bây giờ Lư gia nhắm , hơn nữa Dương bảo lâm thất thế, khó tránh khỏi rối loạn.

Không Dương bảo lâm những tin tức .

Vân Tự nhớ rõ dáng vẻ cao cao tại thượng của Dương bảo lâm lúc , đầu tiên nàng thương trong cung là do Dương bảo lâm ban tặng.

Tết Trung thu năm ngoái, những lời nàng với Lư tài nhân, cũng chỉ với một Lư tài nhân.

Chạng vạng tối, của Kính Sự Phòng đến một nữa, Hứa Thuận Phúc chặn nội điện: "Hoàng thượng phân phó, hôm nay lật bài tử.”

Trương công công, chưởng sự của Kính Sự Phòng, sắp , Hứa Thuận Phúc chỉ bày vẻ mặt thông cảm chứ giúp đỡ, lén liếc Vân Tự cô nương.

Người của Ngự Thiện Phòng luôn tinh ý, thấy của Kính Sự Phòng rời , liền đoán Hoàng Thượng sẽ dùng bữa tối ở , lập tức sai đưa đồ ăn đến.

Bên trong điện, Vân Tự bên cạnh bày biện thức ăn cho Đàm Viên Sơ, một tay nàng vén tay áo, một tay cầm đũa, trong điện tối om chỉ một ngọn nến, chiếu cổ tay trắng nõn của nàng.

Đàm Viên Sơ lơ đãng sang.

Ánh mắt đầu tiên thấy cổ tay trắng nõn của nàng, mà là chiếc vòng bạc đơn giản cổ tay, đến nỗi , chỉ là hề xứng với nàng.

Đàm Viên Sơ cảm thấy chướng mắt, nhưng gì.

Vội vàng tặng đồ gì chứ?

Đợi thức ăn dọn xuống, Hứa Thuận Phúc hiểu chuyện dẫn cung nhân lui ngoài, trong điện chỉ còn Đàm Viên Sơ và Vân Tự.

Trong điện Dưỡng Tâm thêm một chiếc trường kỷ, đó trải một tấm thảm nhung mềm mại.

Sau khi Vân Tự đến ngự tiền, mặc dù nàng Đàm Viên Sơ sai Hứa Thuận Phúc đưa tới, nhưng Vân Tự bao giờ chủ động vượt quá khuôn khổ, mà giờ phút nàng quỳ gối trong lòng , gương mặt ửng hồng, trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi.

Nàng cảm thấy đang tự chuốc lấy khổ.

Loading...