Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 62

Cập nhật lúc: 2024-11-23 09:13:43
Lượt xem: 102

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau Vân Tự mới , đồ phi tần đưa đến ngự tiền ít khi Đàm Viên Sơ dùng, phần lớn đều do cung nhân chia . Từ đó, Vân Tự càng để tâm đến chuyện nữa.

Lúc chạng vạng, Vân Tự liếc đồng hồ cát, ngoài cửa sổ. Mọi ngày, giờ Kính Sự Phòng và Ngự Thiện Phòng đều phái đến, nhưng hôm nay vẫn thấy động tĩnh.

Thấy Hoàng thượng vẫn đang phê duyệt tấu chương, Hứa Thuận Phúc nháy mắt hiệu cho Vân Tự, ý bảo nàng nhắc nhở Hoàng Thượng chú ý thời gian.

Vân Tự thẳng, giả vờ như thấy gì.

Kêu nàng thúc giục Đàm Viên Sơ đến cung Khôn Ninh ?

Nàng kẻ ngốc, sẽ loại chuyện thiệt hơn .

Thấy nàng phản ứng, Hứa Thuận Phúc cũng hết cách. Hơn nữa, nhanh chóng nhận đang khó Vân Tự.

Hiện tại, Hứa Thuận Phúc đắc tội Vân Tự.

DTV

Vân Tự hầu hạ ngay bên cạnh Hoàng Thượng, cả ngày ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, nhất là khi quan hệ của hai mập mờ như , lời bên gối thổi là đến tai Hoàng Thượng, khi còn tác dụng hơn các chủ tử trong hậu cung.

Hứa Thuận Phúc thầm hối hận, còn trông chờ Vân Tự nữa, liền tự tiến lên nhắc nhở:

“Hoàng Thượng, hôm nay là mười lăm, sắp đến giờ Tuất canh ba ạ.”

Vừa câu đầu, Đàm Viên Sơ nhớ hôm nay là ngày bao nhiêu. Một khắc , buông bút dậy, nhàn nhạt :

“Khởi giá.”

Không ai với Vân Tự hôm nay cần nàng hầu hạ, Vân Tự cũng giả vờ như , cứ theo thói quen theo kiệu của Hoàng Thượng. Lúc Đàm Viên Sơ bước lên kiệu, bỗng nhớ điều gì đó, vội vàng vén rèm ngoài.

Vừa liền thấy Vân Tự đang bên cạnh kiệu.

Đàm Viên Sơ nghẹn lời. Lúc mới bảo Vân Tự trở về thì vẻ quá cố ý. Hắn nuốt lời định , chỉ bất ngờ liếc Hứa Thuận Phúc với ánh mắt lạnh lùng.

Hứa Thuận Phúc theo ánh mắt , thấy Vân Tự, gượng, cúi đầu dám Hoàng thượng, nhưng trong lòng ngừng oán thầm.

Ngài để Vân Tự cô nương theo sẽ cố ý, nô tài nhắc nhở, chẳng lẽ cố ý ?

thì Hoàng Thượng điều Vân Tự cô nương đến ngự tiền hầu hạ, chắc cũng lường ngày hôm nay.

Kiệu của Hoàng Thượng thẳng đến cung Khôn Ninh, nhưng cung Khôn Ninh hề yên tĩnh. Từ xa, Vân Tự thấy tiếng lóc om sòm, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy một phi tần đang quỳ cung Khôn Ninh, Bách Chi cửa, sắc mặt khó coi.

Vân Tự kinh ngạc. Hoàng Thượng kính trọng Hoàng Hậu, cho nên Hoàng Hậu địa vị cao quý trong hậu cung, các phi tần khác cũng điều mà kính trọng Hoàng Hậu, hiếm khi thấy ai dám lóc loạn cung Khôn Ninh như .

Kiệu càng lúc càng đến gần, Đàm Viên Sơ trong kiệu vẫn im lặng. Hứa Thuận Phúc cao giọng kéo dài:

“Hoàng thượng giá lâm!"

Vân Tự nhịn liếc Hứa Thuận Phúc.

Tiếng cung Khôn Ninh bỗng im bặt. Khi đến gần, Vân Tự mới nhận phi tần đang quỳ là Dương bảo lâm.

Nàng nhíu mày, hôm qua thái y Dương bảo lâm tĩnh dưỡng một thời gian ?

Vân Tự cẩn thận quan sát cảnh tượng cung Khôn Ninh, ánh mắt chạm Hứa Thuận Phúc, cả hai đều ngầm hiểu ý . Bách Chi bên cạnh, sắc mặt xanh mét tức giận trừng mắt Dương bảo lâm.

Dù Dương bảo lâm thực sự cần tĩnh dưỡng , thì thái y cũng là do Hoàng Hậu nương nương cho mời đến. Vậy nên, ít nhất nàng cũng nên an phận dưỡng bệnh trong cung một thời gian, đằng chọn lúc đến cung Khôn Ninh quỳ gối lóc om sòm.

Chẳng ai tin nổi Dương bảo lâm cố ý.

Bên trong loan giá động tĩnh, Đàm Viên Sơ vững vàng mặt đất. Vân Tự thu hồi ánh khỏi Dương bảo lâm, lén liếc sang Đàm Viên Sơ.

Không Hoàng Thượng sẽ xử lý chuyện thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-62.html.]

Vừa thấy Hoàng Thượng, nước mắt Dương bảo lâm liền thi rơi xuống. Nàng vốn xinh , giờ lóc thảm thiết như hoa lê đẫm mưa, khiến khác cũng động lòng. Thế nhưng Đàm Viên Sơ như thấy, thậm chí còn chẳng buồn nhấc mí mắt, chỉ nhàn nhạt hỏi Bách Chi:

“Sao thế ?”

Dương bảo lâm thấy , trong lòng chợt lạnh. Nàng nhịn , giành Bách Chi: “Hoàng Thượng, tần sai , xin hãy chuyện với tần !”

Nước mắt nàng rơi lã chã, ánh mắt tha thiết Đàm Viên Sơ, giọng như cầu xin như nũng. Ngày nàng vẫn thường nũng với Đàm Viên Sơ như .

Vân Tự như suy tư điều gì, khẽ rũ mắt xuống. Xem , hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm như , Dương bảo lâm cũng hiểu gì về ngài .

loạn thế nào chăng nữa, nhưng khi đối mặt với Hoàng Thượng, nàng vẫn rõ nên dùng thái độ gì.

Chỉ là Dương bảo lâm quên mất một điều, nơi là cung Khôn Ninh.

Mà Hoàng Thượng luôn kính trọng Hoàng Hậu nương nương, ít khi can thiệp việc quản lý hậu cung của Hoàng Hậu.

Vân Tự và Hứa Thuận Phúc ở vị trí khá , lùi Đàm Viên Sơ nửa bước. Cả hai ngẩng đầu Hoàng Hậu nương nương đang ở cửa, nhanh chóng cúi xuống, lặng lẽ quan sát động tác của .

Cùng là hầu hạ mặt Hoàng Thượng, khi gặp chuyện liên quan đến , khó tránh khỏi tâm lý xem kịch vui.

Vân Tự rằng, Hứa Thuận Phúc chỉ xem kịch vui, mà trong lòng còn ngừng chửi thầm. Hắn là hoạn quan thì xem kịch vui cũng , Vân Tự cô nương cũng thản nhiên như chứ?

Dương bảo lâm đang lóc nỉ non, bỗng từ phía vang lên một giọng chậm rãi:

“Không Dương bảo lâm Hoàng Thượng chuyện gì với ngươi ?”

Dương bảo lâm lập tức im bặt, nghẹn lời, một lúc lâu mới lắp bắp: “Nương nương…”

Cùng lúc đó, Hoàng Hậu bước lên một bước, Bách Chi hậm hực trở về lưng nàng . Hoàng hậu cung kính hành lễ:

“Thần thỉnh an Hoàng Thượng.”

Đàm Viên Sơ vươn tay đỡ Hoàng Hậu dậy, nhẹ giọng hỏi: “Sao đây?”

Hoàng Hậu thẳng dậy, Đàm Viên Sơ liền thu tay về. Hoàng Hậu ôn hòa mỉm , như thể đang việc nhà:

“Chờ Hoàng Thượng mãi thấy, nên thần xem .”

Vân Tự và Hứa Thuận Phúc lặng lẽ quỳ xuống hành lễ với Hoàng Hậu. Hoàng Hậu liếc Vân Tự, nàng cung kính cúi đầu, chỉ để lộ đỉnh đầu.

Hoàng Hậu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, về phía Dương bảo lâm, câu chuyện một nữa xoay quanh nàng .

Dương bảo lâm cứng đờ, ánh mắt cầu cứu liên tục hướng về phía Hoàng Thượng. Vân Tự thấy thì há hốc mồm, Dương bảo lâm rốt cuộc đang ở ?

Nói thẳng , Dương bảo lâm ôm tâm tư gì khi chọn hôm nay đến cung Khôn Ninh, trong lòng nàng rõ ràng nhất. Nàng mất mặt Hoàng Hậu nương nương, mà giờ còn dám trắng trợn liếc mắt đưa tình với Hoàng Thượng ngay mặt Hoàng Hậu?

Một lúc lâu , Đàm Viên Sơ vẫn động tĩnh gì, thần sắc lãnh đạm.

Dương bảo lâm cảm thấy như một lỗ hổng trong lòng, lạnh lẽo vô cùng. Nàng khó nhọc mở miệng:

“Tần sai , mong nương nương cho phép treo lục đầu bài.”

Nghe , Hoàng Hậu lắc đầu, dường như chút trách nàng chuyện bé xé to: “Ngươi khỏe nên mới đến thỉnh an, gì sai. Hơn nữa, bổn cung cũng là thái y ngươi cần tĩnh dưỡng một thời gian nên mới cho gỡ lục đầu bài xuống. Ngươi sớm hầu hạ Hoàng Thượng, tâm ý là , nhưng cũng dưỡng cho khỏe .”

Đoạn lời ngắn gọn, bề ngoài là với Dương bảo lâm, nhưng thực chất là giải thích ngọn ngành với Đàm Viên Sơ.

Hoàng Hậu hề trách cứ Dương bảo lâm một câu nào, mà sắc mặt nàng chợt trắng bệch.

Quả đúng như lời Hoàng Hậu nương nương , nếu nàng chỉ là khỏe nên đến thỉnh an, thì gì sai? hôm nay nàng cứ một mực nhận sai, rốt cuộc là đang chột , việc đến thỉnh an còn nguyên nhân khác.

Nhìn thấy sắc mặt Dương bảo lâm tái nhợt, đáy mắt Hoàng hậu thoáng hiện lên một tia chế giễu.

Trong hậu cung , nhận tình thế nhiều, mà Dương bảo lâm luôn đầu. Nếu Hoàng Thượng thực sự coi trọng nàng , để mặc nàng càn, đắc tội với cả hậu cung?

Người Hoàng Thượng thực sự coi trọng sớm chủ một cung, dù sủng ái, thì trong hậu cung cũng chẳng ai dám xem thường.

Loading...