Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 66

Cập nhật lúc: 2024-11-23 09:13:50
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên Thu Viện, nhưng nàng vẫn cúi đầu, gương mặt chìm trong bóng tối.

Nàng gì, chỉ vén tay áo lên. Trên cánh tay in hằn nhiều vết bầm tím, Vân Tự hít thở dồn dập, nàng cảm thấy những vết chút quen mắt.

Điện Trung Tỉnh nhiều việc , cả việc trừng phạt những nô tài phạm .

Bị dây thừng trói chặt, thời gian lâu sẽ để những vết thương như .

Trong cung nhiều hình phạt bí mật, một trong đó là châm hình, dùng ngân châm đ.â.m , đau đến thấu xương nhưng vết thương để nhỏ. Vân Tự thấy cánh tay Thu Viện những chấm đỏ li ti như lỗ kim.

Vân Tự nhận đây là vết thương mới, thậm chí còn mơ hồ thấy dấu vết của những vết thương cũ. Nàng cảm thấy ớn lạnh.

Thu Viện là cung nữ ngự tiền, ai dám trách phạt nàng ? Trong phòng trầm mặc hồi lâu, Vân Tự khàn giọng gọi, nên gì:

“Thu Viện……”

Thu Viện mấp máy môi, nở một nụ với nàng, nhưng trong nụ hề chút vui vẻ.

Thu Viện buông tay áo xuống, cúi đầu, bằng giọng bình tĩnh đến lạ thường:

“Khi ngươi mới đến điện Dưỡng Tâm, ngươi thông minh.”

Nàng tránh xa Thường Đức Nghĩa, thấy lời nhắc nhở của nàng cũng lập tức hiểu ý. Lúc đó Thu Viện mơ hồ đoán , Vân Tự Thường Đức Nghĩa là như thế nào.

DTV

Sau đó, trong điện Dưỡng Tâm đều quan hệ giữa Vân Tự và Hoàng Thượng, Thường Đức Nghĩa dù thế nào cũng dám động đến Vân Tự nữa.

Vân Tự nhắc đến Thường Đức Nghĩa, lập tức hiểu chuyện gì xảy với nàng . Lòng nàng dâng lên một nỗi căm ghét dành cho Thường Đức Nghĩa, nàng nhíu mày:

“Ngươi cũng thường xuyên điện hầu hạ, chẳng lẽ thể tâu với Hoàng Thượng ?”

Chỉ cần tố cáo, lẽ nào Hoàng Thượng dung túng cho Thường Đức Nghĩa?

Thu Viện bình tĩnh đến mức gần như c.h.ế.t lặng, nàng hỏi : “Ta tố cáo như thế nào?”

“Nói tàn hoa bại liễu một tên hoạn quan khinh nhục, ép buộc chung chăn gối với mấy năm trời, cầu xin Hoàng Thượng chủ cho ?”

Vân Tự chợt nghẹn lời, câu ngắn gọn của Thu Viện khiến nàng hồi lâu vẫn nên lời.

Thu Viện Vân Tự đang sững sờ mím môi. Thu Viện thể thừa nhận, nàng hâm mộ Vân Tự.

Không hâm mộ Vân Tự Hoàng Thượng để mắt tới, mà là hâm mộ Vân Tự cung ở điện Trung Tỉnh, từng chịu bất kỳ sự khinh nhục nào.

Nàng thì khác, nàng tiến cung từ khi còn nhỏ, phân công quét dọn Ngự Hoa Viên, đó hiểu Thường Đức Nghĩa để mắt tới.

Thu Viện vĩnh viễn nhớ rõ cái ngày hôm , nàng bỗng nhiên cung nhân gọi đến, bảo nàng đến chỗ Thường công công, là gã việc tìm nàng.

Nàng chỉ là một tiểu cung nữ nào dám đắc tội với công công bên cạnh Hoàng Thượng? Nàng nào dám chậm trễ dù chỉ một chút.

Chuyện xảy đó, Thu Viện thậm chí dám nhớ . Nàng hiểu, kẻ ghê tởm đến ?

nàng ngoan ngoãn lời, chỉ cần nàng lời, gã sẽ nâng đỡ nàng, giúp nàng sớm ngày hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, ở trong cung sẽ trở thành nhân vật quyền thế.

Thu Viện hận gã đến phát điên, nhưng nàng ?

Tìm ai chủ cho nàng đây?

Tàn hoa bại liễu, còn là của một tên hoạn quan, cho dù Thường Đức Nghĩa trừng phạt, nàng cũng sẽ đời bàn tán.

Thu Viện thấy ánh mắt chán ghét của khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-66.html.]

Sau đó, lẽ là thật sự thấy nàng ngoan ngoãn lời, Thường Đức Nghĩa mà thực sự đưa nàng đến hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng. Nàng việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai, mong thoát khỏi ma trảo của Thường Đức Nghĩa, nhưng đó cũng chỉ là hy vọng xa vời.

Thường Đức Nghĩa đưa nàng đến ngự tiền chẳng qua cũng chỉ là để thỏa mãn dục vọng của chính .

Nàng cũng từng nghĩ đến việc cầu xin Hoàng Thượng chủ cho , nhưng nàng mở lời thế nào đây?

Trong sương phòng, khí chìm im lặng trở nên ngưng đọng. Thu Viện cũng tại hôm nay những điều với Vân Tự, rõ ràng đây là bí mật mà nàng cảm thấy khó thể mở lời, chôn giấu bấy lâu nay.

Thường Đức Nghĩa quả thật ghê tởm, nhưng gã ít khi động đến hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng.

Khi Thu Viện gặp nạn, chỉ là một cung nữ nhỏ bé thấp hèn, cho dù hầu hạ trong cung, cũng sớm thể thoát khỏi Thường Đức Nghĩa.

Thậm chí, trong lòng nàng còn cảm thấy chính dơ bẩn.

Có lẽ là vì cảm thấy Vân Tự bộ mặt thật của Thường Đức Nghĩa, lẽ là vì Vân Tự đoán điều gì đó, mà trong mắt nàng hề vẻ chán ghét, cũng lẽ là vì nàng chịu đựng quá lâu, lâu đến mức sắp thể kìm nén nổi nữa.

Thu Viện cúi đầu: “Chuyện hôm nay, xin cô nương đừng với ai.”

Nói xong, nàng xoay định rời .

Vân Tự bỗng nhiên đưa tay giữ nàng . Thu Viện nghi hoặc đầu, Vân Tự nhíu chặt đôi mày thanh tú:

“Chẳng lẽ ngươi định cứ để mặc gã như ?”

Thu Viện bình tĩnh: “Nếu thì ?”

Thường Đức Nghĩa rõ nàng dám tố cáo chuyện , chịu nổi ánh mắt khác thường của khác, gã nắm thóp nàng , tùy ý khống chế nàng .

Vân Tự mím môi: “Luôn cách.”

Thần sắc Thu Viện rốt cuộc cũng chút đổi, nàng Vân Tự, nhớ đến mối quan hệ rõ ràng giữa Vân Tự và Hoàng Thượng, lẽ nào Vân Tự thật sự cách?

Thu Viện khẽ mở miệng, nàng gì đó, nhưng cuối cùng .

Nàng dựa cái gì để cầu xin Vân Tự giúp chứ?

Luận phận, nàng chỉ là một cung nữ, thậm chí còn bằng địa vị hiện giờ của Vân Tự ở điện Dưỡng Tâm, nàng chỉ một cái mạng .

Sau một lúc lâu, trong sương phòng vang lên giọng của Thu Viện, khàn khàn khó nhọc:

“Nếu cô nương thật sự thể diệt trừ gã, từ nay về , mạng của nô tỳ chính là của cô nương, chỉ theo mệnh lệnh của cô nương.”

Nàng bỗng nhiên đổi cách xưng hô.

Vân Tự kinh ngạc ngẩng đầu, bốn mắt chạm với Thu Viện, nàng lặng lẽ siết chặt chiếc khăn trong tay áo.

Chờ Thu Viện rời , Vân Tự mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi mới đến điện Dưỡng Tâm, nàng nhận sự mờ ám giữa Thu Viện và Thường Đức Nghĩa. Thu Viện luôn tỏ thiện ý với nàng, Vân Tự mơ hồ đoán nàng gì.

Chuyện hôm nay, kỳ thật Vân Tự sớm dự cảm.

Nàng tin tưởng lời Thu Viện , ít nhất nàng tin Thu Viện cứ như cam chịu để Thường Đức Nghĩa tiếp tục khinh nhục .

Nếu hôm nay nàng giữ Thu Viện , tự nhiên sẽ chẳng giải quyết gì, nhưng nàng giữ nàng , nên mới câu cuối cùng của Thu Viện.

Thu Viện là thông minh, nàng Hoàng Thượng ý với Vân Tự, Vân Tự sẽ điện Dưỡng Tâm lâu.

Nàng cần nhân mạch.

Loading...