Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-11-23 09:14:15
Lượt xem: 108
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Vân Tự trở điện Dưỡng Tâm, Hoàng Thượng về.
Hứa Thuận Phúc điện cứ ngóng trông mãi, cuối cùng cũng thấy trở về, nhưng khi rõ bộ dạng chật vật của nàng, trong lòng bỗng giật thót.
Sao thế ? Hắn dám để Vân Tự đưa ban thưởng, đương nhiên chuẩn chu .
Nói khó một chút, Vân Tự mang đến ban thưởng là đại diện cho Hoàng Thượng, các vị chủ tử nương nương dù trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt cũng nên khách khí với Vân Tự cô nương.
Hứa Thuận Phúc nhớ đến tình cảnh ở Ngự Thư Phòng, cả toát mồ hôi lạnh, vội vàng nghênh đón: "Ôi chao, đây là chuyện gì?"
Hắn vươn tay đánh đầu Lộ Nguyên: "Ngươi theo cô nương, để cô nương thành thế ?"
Lộ Nguyên giật nảy , trong lòng khổ. Bản cũng ném cho te tua, mà bảo vệ cô nương mặt Dung chiêu nghi chứ?
Lộ Nguyên ngốc, Hứa công công đang nhận Vân Tự cô nương, vội vàng vẻ mặt đau khổ: "Là nô tài việc bất lực, xin công công trách phạt."
Vân Tự bộ dạng giả vờ giả vịt của Hứa Thuận Phúc phối hợp với Lộ Nguyên, trong lòng chút cảm xúc, nhưng vẫn rũ mắt : "Công công đừng trách , chỉ là ngoài ý thôi."
Hứa Thuận Phúc chút kinh ngạc, ngoài ý ?
Hắn cẩn thận quan sát những vết bẩn Vân Tự, chút buồn bực, ngoài ý gì mà thể khiến nàng thành thế ?
Hứa Thuận Phúc đương nhiên tin lời , Lộ Nguyên thấy , liền nhỏ giọng với vài câu. Nụ mặt Hứa Thuận Phúc bỗng cứng đờ.
Tiểu công chúa ?
Hứa Thuận Phúc nhạt hai tiếng, hiểu điều Vân Tự kiêng dè. Hoàng tự và hậu phi khác , chuyện chỉ thể là ngoài ý , nếu Vân Tự chẳng lẽ mách tội tiểu công chúa?
Vân Tự trong điện, nhỏ giọng : "Nô tỳ xin phép về y phục."
Hứa Thuận Phúc đương nhiên đồng ý, chỉ là trong lòng thầm lẩm bẩm, cô nương cũng quá bình tĩnh. Nếu là những phi tần khác, e rằng sẽ cố tình giữ vết tích đến mặt Hoàng Thượng giả vờ đáng thương, cho dù ảnh hưởng gì đến tiểu công chúa và Dung chiêu nghi, thì cũng thể tranh thủ chút thương tiếc của Hoàng Thượng.
Vân Tự lâu, Hứa Thuận Phúc bưng , thấy động tĩnh, Đàm Viên Sơ ngước mắt lên, phía Hứa Thuận Phúc thấy ai, nhàn nhạt hỏi: "Người ?"
Hứa Thuận Phúc do dự một chút, quyết định thật: "Vân Tự cô nương về y phục."
Động tác tay Đàm Viên Sơ gần như dừng , y phục?
"Có chuyện gì?"
Hứa Thuận Phúc ngượng ngùng sờ mũi, ấp úng một lúc lâu mới sự tình.
Trong điện yên tĩnh một lát, Đàm Viên Sơ vẫn ngẩng đầu lên: "Tự lĩnh phạt."
Hứa Thuận Phúc vội vàng đồng ý.
Chờ Vân Tự sửa soạn xong, trở điện là một nén nhang. Y phục nàng mặc cũng khác biệt lắm, màu sắc cố định, chỉ là kiểu dáng khác, nếu kỹ căn bản nhận nàng đồ.
Đọc truyện tại trang chính chủ để bản đầy đủ.
Nếu là bình thường, Đàm Viên Sơ cũng sẽ phát hiện. Hứa Thuận Phúc tiết lộ tin tức.
Đàm Viên Sơ đợi một lát cũng thấy động tĩnh gì, trong điện vẫn im lặng, nữ tử liền rũ mắt sang một bên, phảng phất như một ngày bình thường.
Đàm Viên Sơ thật cũng đang đợi gì.
Tiểu công chúa còn nhỏ, bướng bỉnh cũng , huống hồ tiểu công chúa là nữ nhi, mang danh công chúa nên thể tránh khỏi ức hiếp, Đàm Viên Sơ thà rằng nuôi dạy công chúa kiêu ngạo một chút.
Nếu thể chủ cho nữ tử, nữ tử cũng gì, cứ như chuyện gì cũng từng xảy , chẳng ?
Đàm Viên Sơ rõ cảm xúc trong lòng là gì.
Nàng từ đến nay luôn nhẫn nhịn, cũng quen giả vờ, nhưng Đàm Viên Sơ nhớ rõ lúc khi nữ tử ủy khuất, cũng sẽ kéo tay nũng.
Bây giờ tại trầm mặc ít lời, gì cả?
Chỉ thể là bởi vì nàng hiểu rõ trong lòng, cho dù nàng , kết quả cũng chỉ một.
Đàm Viên Sơ thích sự tỉnh táo của nàng, nàng gì, cũng nên gì, quá thông minh cũng quá ngu ngốc, tiến lùi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-80.html.]
Đàm Viên Sơ cũng thừa nhận, sự tỉnh táo đôi khi khiến vui.
Lâu lắm mà nước ngự án vẫn nguội, lặng lẽ đến cho . Đàm Viên Sơ liếc đầu ngón tay đang cầm chén của nữ tử , lộ sắc hồng nhạt. Động tác nàng nhẹ nhàng phát chút tiếng động nào, chén mới đặt xuống.
Ngoài hiên vang lên tiếng động, Đàm Viên Sơ ngẩng lên, xuyên qua song cửa sổ , thì là một trận mưa bụi bất chợt rơi xuống, cung nhân đang vội vàng tìm chỗ trú.
Mưa bụi theo gió bay trong song cửa, mang theo chút lạnh.
Tiếng mưa rơi át tiếng bước chân của các cung nhân, cũng che giấu một vài cảm xúc khó thành lời.
Vân Tự theo ánh mắt ngoài, phá vỡ sự yên tĩnh trong điện:
"Có ồn Hoàng Thượng ? Nô tỳ đóng cửa sổ."
Đàm Viên Sơ gì, ngay đó, song cửa sổ khép , tiếng mưa rơi nhỏ bé ngăn cách bên ngoài, trong điện trở nên yên tĩnh.
Đàm Viên Sơ cảm thấy sự yên tĩnh chút buồn bực, Hứa Thuận Phúc đúng lúc đẩy cửa bước . Đàm Viên Sơ lên, ngữ khí chút lạnh nhạt:
"Chuyện gì?"
Hứa Thuận Phúc nhận khí trong điện chút ngưng trọng, thầm mắng kẻ chọc giận Hoàng Thượng, lau mồ hôi lạnh trán, dè dặt : "Hoàng Thượng, của Kính Sự Phòng đến, hỏi hôm nay lật thẻ bài ạ?"
Vân Tự hầu hạ bên cạnh lâu, nhưng từng thấy Đàm Viên Sơ lật thẻ bài bao giờ. Hắn đến hậu cung cơ bản đều là do các phi tần đến thỉnh, hoặc là do hứng trí nhất thời.
Vân Tự cho rằng hôm nay cũng như , ngờ thấy Đàm Viên Sơ thản nhiên :
"Cho ."
Vân Tự theo bản năng ngẩng lên , kịp thời dừng .
Trương công công của Kính Sự Phòng bưng khay tiến , Vân Tự đầu tiên thấy thẻ bài trông như thế nào. Các loại thẻ bài xếp ngay ngắn, ở vị trí đầu tiên là thẻ bài hình hoa mẫu đơn. Không cần lật , Vân Tự cũng đoán thẻ bài đó là của ai.
Vân Tự cúi đầu kỹ hơn.
Những thẻ bài đặt ở phía càng chế tác tinh xảo, hoa văn cũng quý giá hơn, mà loạt thẻ bài cuối cùng chỉ bằng gỗ bình thường.
Thứ bậc tôn ti trong hậu cung là rõ.
Nàng một lúc lâu, Hứa Thuận Phúc liếc sắc mặt Hoàng Thượng, nhịn ho nhẹ một tiếng.
Vân Tự bỗng hồn nhưng muộn, Đàm Viên Sơ nàng, ánh mắt lạnh nhạt mà hờ hững: "Hiếu kỳ ? Hay là ngươi lật thử xem?"
Hứa Thuận Phúc và Trương công công sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Vân Tự cũng ngây , nàng mà lật thẻ bài cho ư?
Đây là thẻ bài của các phi tần, bất luận nàng lật trúng ai, cũng đều là đưa đến cung của khác.
Tuy rằng Vân Tự để ý đến điều , nhưng ngoài Hoàng Thượng , ai tư cách lật thẻ bài chứ?
Trong đầu Vân Tự hiện lên nhiều suy nghĩ, một lúc lâu nàng mới như sực tỉnh, bịch một tiếng quỳ xuống:
"Nô tỳ thất lễ, xin Hoàng Thượng trách phạt."
Nàng quỳ xuống chút do dự, đầu gối va bậc thang, đau đến run rẩy hàng mi. Nàng cắn môi, sắc môi chút nhợt nhạt.
Khí áp trong điện bỗng chốc hạ xuống, cao ánh mắt lạnh lẽo. Hứa Thuận Phúc cảm thấy da đầu tê dại, cũng sự việc thành thế . Lúc Hoàng Thượng bảo lui xuống, thể cảm nhận tâm trạng Hoàng Thượng vui.
Nói cho cùng, sự vui là do Vân Tự cô nương gây .
Hứa Thuận Phúc kịp suy nghĩ cẩn thận sự việc sẽ phát triển , chỉ thấy một tiếng quát lạnh lùng:
DTV
"Lui xuống."
Hứa Thuận Phúc thở phào nhẹ nhõm, xoay chuẩn rời , nhưng động tác còn nhanh hơn . Vân Tự cô nương lẽ cho rằng mệnh lệnh của Hoàng Thượng là với nàng, Hứa Thuận Phúc còn kịp xoay , thấy bóng dáng nàng .
Hứa Thuận Phúc sững sờ, theo bản năng gọi Vân Tự cô nương , nhưng ngăn :
"Để nàng ."
Ngữ khí lạnh lùng, Hứa Thuận Phúc lập tức im bặt.