Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-11-23 09:14:24
Lượt xem: 95
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu là , nể mặt Tô quý tần, Hứa Thuận Phúc sẽ bẩm báo thêm nữa, nhưng hôm nay thì .
Hứa Thuận Phúc rõ trong điện đang xảy chuyện gì, dám ?
Lỡ như phá hỏng chuyện của Hoàng Thượng và Vân Tự cô nương, đến việc thể chọc giận Hoàng Thượng , chỉ riêng Vân Tự cô nương thôi, Hứa Thuận Phúc cũng dám đắc tội.
Theo , Hoàng Thượng và Vân Tự cô nương vẫn tiến triển gì, hôm nay khó khăn lắm Vân Tự cô nương mới chủ động giữ Hoàng Thượng .
Hoàng Thượng mong nhớ lâu như , một Tô quý tần, e là thể kéo Hoàng Thượng .
Vì , Hứa Thuận Phúc khó xử lắc đầu với Bạch Thược, nghiêm túc :
"Hôm nay Hoàng Thượng rảnh, Tô quý tần hãy đến ngày khác." Đọc truyện tại trang chính chủ FB Frenalis và wpad để bản đầy đủ.
Bạch Thược nhíu mày, hiểu vì Hứa Thuận Phúc nể nang chút nào, một lúc lâu , nàng mới miễn cưỡng : "Nếu , nô tỳ xin cáo lui ."
Hứa Thuận Phúc chắp tay với nàng , nàng rời khỏi điện Dưỡng Tâm, ngẩng đầu trời, bỗng nhiên nhận trời tối.
Thu Viện liếc , cũng đoán tình hình trong điện, nàng khẽ: "Người của Ngự Thiện Phòng lẽ sắp đến ."
Thông thường khi của Kính Sự Phòng trở về tay , Ngự Thiện Phòng sẽ nhanh chóng đưa bữa tối đến điện Dưỡng Tâm, Thu Viện đang lặng lẽ nhắc nhở Hứa Thuận Phúc.
Hứa Thuận Phúc hiểu ý nàng , lập tức phân phó:
"Đi một chuyến đến Ngự Thiện Phòng, bảo bọn họ đưa một bát mì trường thọ đến."
Tuy , nhưng chờ tiểu cung nhân rời khỏi điện Dưỡng Tâm, Hứa Thuận Phúc buột miệng : "Còn ăn nữa."
Cửa điện đóng chặt, ai khi nào mới mở ?
Hứa Thuận Phúc , trong điện cũng . Hương thơm trong lư hương tỏa , làn khói trắng lượn lờ bay lên. Mỹ nhân mong nhớ bấy lâu nay ở trong lòng, Đàm Viên Sơ thể từ chối.
Váy áo của nàng tuy ôm eo nhưng buộc lỏng, chỉ cần kéo nhẹ, dây lưng sẽ tuột . Vạt áo buông lơi , lộ làn da trắng nõn như tuyết ẩn hiện bên trong, cùng với một mảnh yếm đỏ thể che hết.
Nàng mặc yếm màu xanh lục thêu hình uyên ương, cố định bằng một sợi dây, che giấu chút xuân sắc nào.
Ánh mắt Đàm Viên Sơ tối sầm , bế nàng dậy, nán ở ngự án, qua sáu tấm bình phong. Vân Tự thấy giường, ngay đó, lưng nàng chạm .
Nàng chớp mắt, chút căng thẳng nuốt nước miếng.
Y phục mới cởi một nửa, bên ngoài bỗng vang lên tiếng Hứa Thuận Phúc, là bữa tối đến.
Nữ tử giật , hoảng hốt mở mắt , theo bản năng trốn, nhưng giữ . Hắn chậm rãi hôn lên trán nàng, khàn giọng hỏi:
"Ăn ?"
Thanh âm ôn hòa, nhưng cho Vân Tự cơ hội từ chối.
Lòng bàn tay lướt qua, Đàm Viên Sơ thấy thở nàng gấp gáp, cơ thể run rẩy, cách lớp vải vẫn thể cảm nhận sự ướt át.
Tim Vân Tự đập loạn nhịp, lý trí gần như tan vỡ, nàng nhịn mà nức nở.
Đôi chân thon dài quấn lấy , giữ chặt.
Chậm rãi, ôn nhu, nhưng mãnh liệt như nước lũ.
Vân Tự đưa tay che mắt, khi tầm mắt che khuất, nàng thấy những giọt nến đỏ rơi xuống, ánh đèn trong điện dường như tối hơn, lay động, tạo nên khung cảnh ái , triền miên.
Lúc tình nồng, gọi tên nàng bên tai.
Nàng e thẹn hổ, nhịn đưa tay che miệng , đừng nữa. Hắn cũng chiều theo nàng, chậm rãi hôn nàng, khiến cả nàng mềm nhũn, hai mắt nhắm chặt, nước mắt nóng hổi ngừng chảy xuống.
Không qua bao lâu, cuối cùng cũng chịu dừng .
Vân Tự gần như bất tỉnh, môi hé mở phát tiếng rên rỉ khe khẽ. Nàng lưng về phía lộ tấm lưng trắng nõn, chỉ là đó còn lưu những dấu vết đỏ ửng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-85.html.]
Hôm nay là sinh thần nàng, nhưng món quà nhận là khác.
Vân Tự còn hồn, nàng thấy tiếng bước chân trong điện, động tác nhẹ nhàng, hề quấy rầy giường. Cả Vân Tự mệt mỏi rã rời, căn bản để tâm đến những chuyện .
Có ôm lấy nàng, Vân Tự nhắm mắt nép lòng , đó, nàng đặt trong nước ấm.
Một lúc lâu , lấy áo ngoài choàng cho nàng, thanh âm trầm thấp vang lên đỉnh đầu:
"Có đói bụng ?"
Ngữ khí thong thả, nhưng ẩn chứa chút thỏa mãn.
Vân Tự bỗng nhiên mở mắt , đôi mắt hạnh long lanh nước , mồ hôi thơm ướt đẫm, dáng vẻ bắt nạt đến đáng thương. Đàm Viên Sơ cũng hiếm khi động lòng trắc ẩn, cúi đầu, hôn lên chóp mũi nàng:
"Sao đáng thương như ?"
Vân Tự cắn môi.
Chẳng tại ?!
DTV
Nàng nắm chặt vạt áo , thanh âm khàn khàn vì , chút nũng nịu: "...... Đau."
Đau ở ? Không cần cũng .
nàng vẫn thẹn thùng .
Đàm Viên Sơ lúc mới nhớ nàng là đầu, là quá phận. Hắn ôm nàng, nàng vẫn nhịn mà run rẩy, như dư vị của cơn triều dâng.
Khi Đàm Viên Sơ ôm nàng đến bàn tròn, là một khắc .
Hắn bát mì trường thọ . Có lẽ vì hâm nóng nhiều , trông chút khó coi.
Người nào đó đang tủi , thấy liền mím môi, nước mắt chực trào .
Đàm Viên Sơ Hứa Thuận Phúc, lạnh giọng trách mắng nhưng cũng chút ôn hòa: "Làm việc kiểu gì ?"
Hứa Thuận Phúc thầm than một tiếng, vội vàng sai mang bát mì trường thọ xuống, bát khác. Hôm nay Đàm Viên Sơ đặc biệt kiên nhẫn, đợi đến khi mì trường thọ mới đưa lên, mới cùng nàng dùng bữa.
Nàng ăn ít, một bát mì trường thọ cũng hết.
Đàm Viên Sơ nhớ đến bờ vai gầy guộc, vòng eo nhỏ nhắn, và sức lực yếu ớt của nàng lúc đó.
Hắn tự tay gắp thức ăn cho nàng, thản nhiên : "Ăn nhiều một chút."
Vân Tự nghi ngờ , rõ ràng là đang quan tâm nàng, nhưng Vân Tự cảm thấy ý . Nàng khẽ hít mũi, nuốt xuống thức ăn đút.
Đêm nay Vân Tự rời khỏi điện Dưỡng Tâm.
Nửa đêm, trong điện gọi nước, khi Hứa Thuận Phúc bước , còn thấy tiếng thút thít của nữ tử. Hoàng Thượng ôm nàng, che chắn kỹ càng, Hứa Thuận Phúc mơ hồ thấy Hoàng Thượng đang nhỏ giọng dỗ dành nàng.
Ôn nhu hiếm thấy.
Hứa Thuận Phúc lặng lẽ rời khỏi điện.
Sáng hôm , gần đến trưa, Vân Tự mới khó khăn mở mắt . Màn giường buông xuống che khuất cảnh tượng bên trong. Vân Tự mơ màng mở to mắt, ký ức hôm qua dần dần hiện về.
Ký ức cuối cùng dừng ở nụ nhàn nhạt của , nàng theo ánh mắt , thấy lòng bàn tay chút nhăn nheo.
Vân Tự bừng tỉnh chợt đỏ mặt, nàng thầm kêu lên một tiếng, đưa tay che mặt giấu sự hổ.
cử động, cả liền cứng đờ, eo và chân đều đau nhức, đau đến mức nước mắt nàng sắp rơi xuống. Cánh tay vô lực giơ lên, cuối cùng nhịn mà rên rỉ.
Có vén màn giường lên, lộ khuôn mặt của Thu Viện, nàng thở phào nhẹ nhõm:
"Cô nương cuối cùng cũng tỉnh ."