Cuộc Chiến Chốn Hậu Cung - Chương 97

Cập nhật lúc: 2024-11-25 14:55:09
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng nhịn biện minh cho : "Im lặng chỉ nô tỳ.” Đọc truyện tại trang chính chủ FB Frenalis và wpad để bản đầy đủ.

Rõ ràng là chuyện ở điện Trường Nhạc, tâm trạng Đàm Viên Sơ , khiến cả đám trong ngự tiền đều cẩn thận lời việc , Vân Tự chỉ là một trong đó.

Dừng một chút, thấy thái độ của Đàm Viên Sơ, Vân Tự nghiêng đầu: "Hoàng Thượng buồn ?”

Sắc mặt Đàm Viên Sơ sa sầm: “Trẫm khi nào thì buồn?”

Hắn là bậc cửu ngũ chí tôn, lẽ khi thấy t.h.i t.h.ể Dương bảo lâm chút thương cảm, nhưng chẳng lẽ vì một phi tần thất sủng mà buồn bã lâu như ?

Vân Tự tin thâm tình như thế, nhưng ảnh hưởng đến việc nàng mượn chuyện để , nàng bĩu môi:

“Hoàng Thượng lừa ai chứ? Người buồn gần đây cứ lạnh mặt mãi, khiến nô tỳ cũng dám chuyện với , sợ chọc vui.”

Ngự Thư Phòng thoang thoảng mùi hương trầm khiến thoải mái dễ chịu. Nghe thấy lời phàn nàn của nữ tử, Đàm Viên Sơ chỉ ngước mắt lên, thản nhiên nàng.

Ai mà tin lời nàng chứ.

Hôm nay Vân Tự mặc một bộ váy gấm màu trắng thêu hình uyên ương, thắt lưng bằng vải dệt, tay áo rộng eo thon, vạt váy chạm mắt cá chân, tôn lên làn da nàng trắng như tuyết, điểm thêm chút phấn hồng, trông còn xinh hơn cả cành ngọc lan trắng muốt ngoài cửa sổ.

bộ y phục rõ ràng thích hợp để việc.

Nàng hiển nhiên rõ điều , nghiên mực đặt ở đó, khi dâng , nàng cách nghiên mực xa, hề chạm , sợ mực b.ắ.n váy áo.

Sự chú ý của Đàm Viên Sơ lập tức chuyển sang bộ y phục của nàng:

“Bộ y phục ...."

Vân Tự ngắt lời , chớp chớp mắt: “Nô tỳ đem gấm ban thưởng cho nô tỳ đến Thượng Y Cục, nhờ các ma ma may thành y phục, ạ?”

Đàm Viên Sơ thể dối là , vì thế gật đầu.

nhanh, nhíu mày. Từ khi nào mà nàng thể sai khiến của Thượng Y Cục may y phục cho ?

Vân Tự đang nghĩ gì, nếu , nàng chỉ mỉm . Danh tiếng của Hoàng Thượng như , bảo Thượng Y Cục may cho một bộ y phục chẳng dễ như trở bàn tay ?

Hai mắt nữ tử sáng rực, thuận thế leo lên: “Nô tỳ cũng cảm thấy Hoàng Thượng sẽ thích.”

Đàm Viên Sơ liếc hoa văn vạt áo váy của nàng, mắt nàng, thản nhiên dời mắt .

Từ khi sủng ái Dung chiêu nghi trồng một hồ sen ở Ngự Hoa Viên, dần dần, trong cung nhắc đến hoa sen liền nghĩ ngay đến Dung chiêu nghi, các phi tần cũng cố ý tránh né điều .

Vân Tự cố tình thêu hoa văn sen lá lên vạt áo và tay áo, tay nghề của Thượng Y Cục , hoa sen thêu sống động như thật.

Đàm Viên Sơ nàng cố ý , nhưng dù nàng cố ý thì thể gì?

Hậu phi tránh né, nghĩa là hoa sen chỉ dành riêng cho Dung chiêu nghi, chẳng lẽ bắt nàng y phục ?

Đàm Viên Sơ cảm thấy, nếu , nữ tử thể ngay tại chỗ cho xem.

Cũng chẳng quy định nào cấm, hơn nữa thoải mái cũng , hà tất tự tìm phiền phức?

Đàm Viên Sơ giả vờ như gì.

Đến chiều, thánh giá hồi cung, Kính Sự Phòng một nữa thất bại trở về, Đàm Viên Sơ gọi Vân Tự .

Đàm Viên Sơ nghĩ đơn giản.

Nàng , hôm nay nàng mặc bộ y phục vì cảm thấy sẽ thích.

Nói trắng là, nàng đang ám chỉ điều gì đó.

Bóng đêm ngoài điện dần dày đặc, trong điện chỉ thắp một ngọn đèn, khí chút ngột ngạt. Đàm Viên Sơ chú ý tới, khi Hứa Thuận Phúc dẫn cung nhân lui xuống, sắc mặt Vân Tự chút khác thường.

Nàng im tại chỗ hồi lâu, Đàm Viên Sơ nhướng mày, vẫy tay với nàng: "Sao ?”

Nàng tuy thỉnh thoảng e lệ, nhưng cũng hổ, hai đầu tiên mật, nàng cứ im như , vẻ khác thường.

Vân Tự hiếm khi ấp úng.

Thật , nàng ngờ hôm nay Hoàng Thượng nàng thị tẩm, nàng mới đến nguyệt sự hôm qua, căn bản thể hầu hạ.

nàng thứ nhất hậu phi, thứ hai khi cung nữ cũng để ý chuyện , ngày khi phạt cũng chịu đựng, huống chi là đến nguyệt sự?

, Đàm Viên Sơ chuyện nàng đến nguyệt sự, giờ xảy tình huống ngoài ý , ai cũng ngờ tới.

Vân Tự khó khăn lên tiếng:

“Hoàng, Hoàng Thượng…… Nô tỳ…… Hôm nay ……”

Đàm Viên Sơ nhất thời hiểu, một lúc , thấy nàng đỏ mặt ngượng ngùng, cuối cùng cũng hiểu , cả cứng đờ.

Phi tần trong hậu cung một khi đến nguyệt sự báo cáo với Kính Sự Phòng gỡ bỏ lục đầu bài.

, đây là đầu tiên Đàm Viên Sơ gặp tình huống .

Không khí trong điện ngưng đọng, cuối cùng Đàm Viên Sơ cũng tức giận hừ lạnh hai tiếng: “Vân Tự, nàng giỏi lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-chien-chon-hau-cung/chuong-97.html.]

Nói gì mà mặc y phục vì cảm thấy thích, hóa một câu nào là thật lòng, đúng ?

Vân Tự đến mức mặt đỏ bừng, dù ánh nến trong điện mờ ảo cũng che giấu sắc mặt nàng, nàng nghẹn hồi lâu, mới thốt một câu:

“Nô tỳ cũng hôm nay sẽ.... "

Đàm Viên Sơ nhếch môi, lạnh lùng nàng biện minh. Vân Tự thấy như , đầu óc nóng lên buột miệng :

“Đâu chỉ mỗi cách đó!”

Lời dứt, trong điện bỗng chốc im lặng.

Đàm Viên Sơ ngờ nàng dám như , một lúc , nhướng mày khẽ: “Ồ?”

Vân Tự chậm chạp nhận gì, nàng đỏ mặt, sắc đỏ lan dần xuống cổ, ngay cả bộ váy gấm màu trắng cũng che giấu , vành tai nàng đỏ đến sắp chảy máu, nàng cuống quýt biện giải:

“Nô tỳ ý đó!”

Đàm Viên Sơ vốn dĩ cũng ý đó, dù cũng hiểu nữ tử thẹn thùng.

thấy nàng như , Đàm Viên Sơ lạnh mặt.

Hắn thể hầu hạ nàng, ngược , nàng vui?

Đàm Viên Sơ im lặng hồi lâu nàng chằm chằm, Vân Tự kinh ngạc mở to mắt, thanh âm run rẩy: "Người…… Người……”

Nàng mãi nên lời, ánh nến lay động theo gió lùa qua khe cửa, bốn mắt , Vân Tự khỏi nuốt nước miếng.

Nàng chút hối hận.

Biết mặc bộ y phục , nàng chỉ tạo ấn tượng với Đàm Viên Sơ , để chọc tức Dung chiêu nghi.

Kết quả Dung chiêu nghi chọc tức , nàng tự chui đầu lưới.

Trong điện yên tĩnh, tiếng nuốt nước miếng cũng trở nên rõ ràng, Vân Tự dám Đàm Viên Sơ, khí dần trở nên ái .

Bỗng nhiên, Vân Tự thấy thanh âm của Đàm Viên Sơ vang lên:

“Vân Tự, đây.”

DTV

Vân Tự mắt , run rẩy cụp mi xuống, cuối cùng, nàng ngoan ngoãn bước đến bên Đàm Viên Sơ.

Bên ngoài điện, thấy cô nương mãi , Thu Viện hiếm khi biến sắc.

Hứa Thuận Phúc khó hiểu: “Cô nương cũng đầu tiên ngủ điện Dưỡng Tâm, ngươi vẻ mặt đó là ?”

Thu Viện gượng gạo, chẳng lẽ nàng với Hứa công công là hôm nay cô nương đến nguyệt sự ?

Đương nhiên Thu Viện sẽ chuyện cho khác , nàng miễn cưỡng , lo lắng về phía cửa điện.

Hiện nay, coi việc nữ tử đến nguyệt sự là dơ bẩn, Thu Viện lo lắng cho thể cô nương, sợ nàng đắc tội Hoàng Thượng, trong lòng rối bời, mãi đến khi trong điện truyền đến tiếng gọi nước, sắc mặt Thu Viện càng thêm phức tạp.

Sao nàng hề , Hoàng Thượng mà nàng hầu hạ bao nhiêu năm nay hề kiêng kỵ chuyện ?

Hứa Thuận Phúc vội vàng sai bưng nước ấm . Đi trong điện, chỉ thấy bóng dáng Đàm Viên Sơ, Hứa Thuận Phúc dám thêm, Thu Viện nhịn liếc giường, tiếc là, giường màn che kín mít, thấy gì.

Trong màn, Vân Tự hổ dám ngẩng đầu, nàng vùi mặt chăn nhăn mũi, mắt ngấn nước.

Cả nàng khó chịu, rõ ràng gì nhưng toát mồ hôi lạnh thấm ướt áo lót, lộ chút xuân sắc.

Nàng hiểu, rõ ràng đây khi Đàm Viên Sơ hầu hạ nàng, cũng từng mất khống chế như .

Vân Tự cắn môi, cảm thấy tất cả là do Đàm Viên Sơ, nếu lúc đó hôn nàng, nàng đến nỗi như ?

Chờ Hứa Thuận Phúc rời , trong điện yên tĩnh trở , Vân Tự mới dám ngẩng đầu lên. Màn giường vén lên, Đàm Viên Sơ tự lấy khăn trắng lau tay cho nàng, khẩy:

“Trong cả hoàng cung , nếu đến chuyện ỷ sủng mà kiêu, nàng xứng đáng đầu.”

Vân Tự đồng ý, nàng trừng mắt , giường rốt cuộc cũng dám mạnh miệng: “Hoàng Thượng đừng vu oan giá họa cho khác, nô tỳ tính là gì, ngay cả sủng ái cũng , lấy ỷ sủng mà kiêu?”

Đàm Viên Sơ ném khăn xuống, khẽ hừ một tiếng, ngay nàng nhân cơ hội oán trách cho nàng danh phận.

nàng cũng nghĩ xem, trong cái hoàng cung , ai dám càn như nàng?

Thậm chí còn dám sai khiến ?

Đàm Viên Sơ cúi đầu hôn nàng, động tác dịu dàng, nhưng lời lạnh lùng: “Có đôi khi thật hy vọng nàng là câm.”

Ngày thường thì cung kính, lên giường thì một câu nào dễ .

Vân Tự nghẹn lời, nàng ép ngẩng đầu lên, ú ớ: “Hoàng Thượng mới còn thích giọng của nô tỳ.”

Đàm Viên Sơ siết chặt eo nàng, nhịn nữa: "Câm miệng!"

Nói nàng thẹn thùng, nhưng lúc nàng cũng thật sự hổ.

Ví dụ như lúc , chẳng lẽ nàng thích giọng của nàng là ý gì? Nàng , nhưng hề e lệ mà lấy để phản bác .

Loading...