“Người thường thì thường thấy ma trừ khi mắt âm dương.”
“Mắt âm dương.” Giang Tuyết ngớ : “ trong tiểu thuyết .”
Cô dứt lời, Hạ Tang Hòa bên cạnh : “Vậy pháp lực của cô cao thâm như , chắc cũng thể khiến ma hiện hình chứ?”
Giang Mãn Y giả vờ sự châm chọc trong lời cô , cô ; “Đương nhiên là thể. Ở đây hai lọ nước mắt bò qua xử lý đặc biệt.”
Cô xoay tay một cái, lòng bàn tay lập tức xuất hiện hai lọ thủy tinh nhỏ.
Giang Tuyết: !
Phép thuật!
Anan
Hạ Tang Hòa nhíu mày , trong lòng thầm nghĩ vị đại sư tự xưng cũng vài chiêu trò đấy chứ, chắc là ảo thuật thôi.
Cô là duy vật, bao giờ tin đời quỷ thần. Nếu thật sự , ông bà nội cô bao giờ về thăm cô ?
Thế nên chắc chắn là , chỉ là đời giả thần giả quỷ mà thôi!
“Tác dụng của nước mắt bò là chỉ cần bôi lên mí mắt là thể thấy ma, hiệu lực duy trì ba tiếng đồng hồ.” Giang Mãn Y dấu ok: “Ba nghìn tệ một lọ, hai cô mua ?”
“Ba nghìn?” Hạ Tang Hòa kêu lớn.
Một lọ bé tí teo còn bằng ngón tay cái của cô , thứ nước mắt bò tự xưng đòi ba nghìn tệ.
là giả thần giả quỷ kiếm tiền quá dễ dàng!
Giang Mãn Y xua tay: “Ba nghìn đắt , giá vốn của cũng một nghìn .”
Hạ Tang Hòa: ...
Cô thẳng giá vốn như là thật lòng đấy ?
“Giá vốn một nghìn mà cô bán gấp ba thì đắt quá ! là gian thương mà!”
Lạ thật, cô tranh cãi với kẻ lừa đảo chuyện gian thương gì chứ? Cô nên vạch trần trò lừa bịp , sớm để cô bạn của tỉnh ngộ ?
Giang Tuyết bên cạnh kéo tay Hạ Tang Hòa: “Đại sư, tộ mua hai lọ.”
Cô lấy điện thoại chuẩn thanh toán, Giang Mãn Y cũng : “Giá vốn đúng là một nghìn nhưng thứ là mua ở Âm giới, thế cũng coi như giao dịch xuyên biên giới , tăng giá là chuyện bình thường mà.”
Hạ Tang Hòa vẫn nhíu mày, cô nghiêm túc vị đại sư nhảm, chỉ cảm thấy cô bạn ngốc nghếch cứ thế móc tiền thì quá là ngốc nghếch !
Hạ Tang Hòa thở dài một tiếng, giữ c.h.ặ.t t.a.y Giang Tuyết: “Tớ trả tiền.”
Cô mua!
Đợi cô mua mà thấy ma thì sẽ giao nộp vị đại sư cho công an!
Giang Mãn Y quan tâm ai trả tiền, thật cô thể trực tiếp dùng pháp lực khiến con quỷ hiện hình nhưng là kiếm thêm chút tiền .
Mấy lọ nước mắt bò suýt nữa thì ế ẩm trong tay cô .
Đợi khi họ trả tiền xong, Giang Mãn Y mở lọ nước mắt bò, bôi lên mí mắt của họ.
“Được , mở mắt .”
Hạ Tang Hòa chỉ cảm thấy mí mắt lạnh buốt, cô xem thử thứ nước mắt bò mà bỏ ba nghìn tệ rốt cuộc thể giúp cô thấy cái gì.
Nghĩ kỹ , nếu chỉ tốn sáu nghìn tệ mà thể giúp cô bạn tránh lừa thì… Cũng khá hời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-cua-toi-bien-thanh-tro-choi/chuong-112.html.]
Cô mạnh mẽ mở mắt .
“Á!”
Hạ Tang Hòa kinh ngạc bức tường phía ghế sofa, nơi đột nhiên xuất hiện một ''. 'Người' đó mặc hí phục, cúi đầu trông như c.h.ế.t.
Bộ hí phục của cô dài, hai chân lơ lửng cách mặt đất một nhất định.
Rõ ràng lúc đầu ở đây gì cả.
Giang Mãn Y cũng thích thú con quỷ . Con quỷ ánh sáng trói buộc tường, hai cánh tay trói sang hai bên, trông giống chúa Giêsu cây thập tự giá.
Trên đầu cô đội ít đồ trang sức khảm ngọc bích, hai lọn tóc mai n.g.ự.c chút rối bời, kỹ thì bộ hí phục cô màu trắng mà là màu hồng phấn nhạt.
Bộ hí phục điểm xuyết hoa văn, tà áo ngấm màu máu, m.á.u tươi còn tí tách nhỏ xuống.
Giang Tuyết cũng giật khi con quỷ đột nhiên xuất hiện, tối qua trời tối quá nên cô rõ.
Lần thì rõ mồn một, con quỷ bất động, còn vẻ hung tợn như hôm qua.
“Đại, đại sư.” Cô kìm lùi Giang Mãn Y, còn quên kéo cả Hạ Tang Hòa sợ mất hồn mất vía .
Giang Mãn Y nhẹ nhàng vỗ vai cô : “Đừng sợ.”
Cô xong rồ Hạ Tang Hòa: “Thấy ma chứ, thế nào, ba nghìn tệ đáng ?”
Hạ Tang Hòa sắp đến nơi. Bây giờ trong đầu cô một bên tiếng rằng đời ma quỷ , cô là của thời đại mới, nên mù quáng vô tri như .
Bên một tiếng khác rằng cô cái quái gì thế, ma đang ở cùng phòng với đây, sắp tè quần !
Rõ ràng tiếng thứ hai sức chiến đấu mạnh hơn, tiếng thứ nhất dần dần biến mất.
“Đáng.” Hạ Tang Hòa mếu máo : “Quá đáng tiền luôn.”
Cô cả đời cũng ngờ rằng chỉ tốn ba nghìn tệ mà thể thấy ma. Nếu mở một cuộc triển lãm, bao nhiêu sẽ tranh đến xem.
Khương Thật ngơ ngác, các cô thấy cái gì !
Sư phụ! thấy gì cả!
Giang Mãn Y chú ý đến ánh mắt của ném cho một lọ nước mắt bò bảo tự bôi.
Khương Thật bôi xong cũng giật vì con quỷ đột nhiên xuất hiện nhưng dạo theo Giang Mãn Y gặp nhiều nên sức chịu đựng tâm lý cũng cải thiện.
Anh hề phát tiếng động nào, chỉ nhỏ giọng hỏi Giang Mãn Y: “Sư phụ, bây giờ chúng ?”
“Trừ khử cô ?”
Giang Mãn Y lắc đầu, cô dậy tới, mặt con quỷ dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên.
Cô thấy một khuôn mặt chuẩn của một đào hát. Ngay khi đầu cô nâng lên, đào hát lập tức mở mắt , chằm chằm Giang Mãn Y.
“Cô là ai?”
Giang Mãn Y : “Bây giờ cô là tù nhân nên là hỏi cô mới đúng.”
“Cô tên là gì?”
Con quỷ cô gì.