Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1003: Vị cay kích thích.
Cập nhật lúc: 2025-05-17 13:13:58
Lượt xem: 202
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở phía xa, trên người giáo sư Tống chồng chất từng lớp oán trách, còn ngay tại chỗ, hương cay nồng của ớt lan tỏa khắp nơi.
Cay quá rồi, chỉ cần đứng gần quầy một chút, nước mắt cũng muốn trào ra.
Kiều Kiều lúc đưa chén ra còn không quên nhìn mấy vị giám khảo đầy thương cảm:
“Thật sự muốn ăn ạ?”
Ăn chứ, sao mà không ăn?
Mấy chục gian hàng, tuy rau củ không nhiều nhưng nguyên buổi sáng họ cũng nếm thử không ít loại ớt rồi.
May mà chỉ thử sống để cảm nhận khẩu vị, chứ chủ yếu vẫn phải đợi món chín. Bằng không ai mà chịu nổi, đâu phải ai cũng có cái bụng sắt đâu, ăn kiểu này chẳng hỏng hết dạ dày à?
“Xì!”
Bà lão đứng đầu cắn một miếng, ngay lập tức nhíu mày:
“Giòn! Cay! Thịt ớt dày, nước cũng nhiều!”
“Cảm giác kích thích quá, nhưng độ cay thế này thì ngay cả dân Tây Giang cũng sẽ thích.”
“Thịt dày là ưu điểm lớn, đem làm món ớt xanh xào tỏi chắc chắn ngon lắm!”
Mọi người vừa xuýt xoa vừa bình luận, trán ai nấy cũng túa mồ hôi.
Lúc này họ nói không ngừng không phải vì ớt cay kích thích cảm hứng, mà là… chỉ cần im miệng, đầu lưỡi chạm vào khoang miệng đang nóng bừng, cay xé như muốn nổ tung vậy!
Cũng gần hết nửa đời người rồi, chẳng lẽ ngay giữa chỗ đông người lại lè lưỡi thè ra thở như trẻ con à?
May mà Tống Đàm chuẩn bị sẵn từ trước, liền đẩy ra đĩa rau xanh tươi mà Kiều Kiều đã rửa sạch, cẩn thận tách sẵn từng lá:
“Mỗi người ăn một lá cho dịu bớt vị cay nhé… Đừng ăn nhiều quá, lát nữa còn nấu thử món ăn nữa đấy ạ.”
Rau xanh giòn rụm cho vào miệng, vị thanh mát kia quả thực chẳng gì sánh bằng.
Dù vị cay đã được át đi một chút, nhưng đến giờ mọi người đều rõ ràng ai sẽ là quán quân c.uộc thi lần này rồi.
Giám khảo chính thở dài một tiếng:
“Các loại khác thì mỗi thứ chỉ mang đúng một giống, duy chỉ có dâu tây lại mang hẳn hai loại… Giờ thì biết chọn ai làm quán quân đây?”
Giải thưởng Hậu Tắc là chấm theo từng loại nông sản, chỉ cần trong danh mục có loại nào, mà nhà Tống Đàm mang đến, thì chẳng còn ai có thể phản bác được nữa, kể cả mấy phóng viên nổi tiếng là hay bới lông tìm vết cũng câm nín.
Chỉ có điều…
Riêng dâu tây thì mang hẳn hai loại. Giờ trao vàng cho ai, bạc cho ai?
Người người đều không thể đưa ra quyết định.
Vì… loại nào cũng ngon xuất sắc cả.
Lúc này, Kiều Kiều sờ bụng, nhìn đồng hồ rồi thắc mắc:
“Ơ, trưa rồi mà mọi người chưa tan làm ạ?”
“Tan làm cái gì!” Cô phóng viên bên Nông Tâm buột miệng đáp:
“Đồ nấu chín còn chưa thử mà!”
Vừa được ăn thử mấy món tươi ngon thế này, ai còn thèm mấy bữa cơm công nghiệp chán ngán nữa chứ?
“Hả?” Kiều Kiều ngơ ngác:
“Mọi người không phải đã chuẩn bị trao quán quân cho tôi rồi sao?”
Nếu bình thường mà nói câu này thì kiểu gì cũng bị ném cho ánh mắt khinh bỉ, nhưng mà... nông sản của nhà này đúng là vượt trội hoàn toàn, một mình một đẳng cấp, nói ra câu đó lại thấy chẳng có gì sai.
Chỉ là…
“Quán quân thì quán quân, nhưng thủ tục thì vẫn phải làm cho đủ, có phải không?”
Bà lão giám khảo nghiêm túc, không chút đùa giỡn.
“Ồ…” Kiều Kiều ngoan ngoãn tin ngay.
Thế là cậu nhanh nhẹn bắc cái bếp gas mini lên, chuẩn bị đặt nồi nhỏ lên lửa, lúc cầm chai dầu lại ngó Tống Đàm, thắc mắc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1003-vi-cay-kich-thich.html.]
“Hình như giáo sư Tống bảo là bước này không cần nêm gia vị phải không ạ? Luộc không thôi được không?”
Tống Đàm còn chưa kịp trả lời, đám người đã ào ào lên tiếng:
“Không phải, không phải! Cứ làm y như bình thường cậu hay nấu ấy!”
“Có cần gia vị không? Tôi biết chỗ bán xì dầu đấy!”
“Cần dấm không? Tôi có chỗ quen biết!”
“Cái nồi này được không đấy? Cái này là nồi luộc mà, xào nấu phải dùng chảo sắt mới ra vị, có cần mượn không?!”
Mọi người đoàn kết đồng lòng, nhiệt tình chưa từng có.
Nhưng Kiều Kiều lại thấy đây đúng là một thử thách cam go:
“Ông chú Bảy từng nói rồi, đầu bếp giỏi thì dùng gì nấu cũng ra món ngon! Tôi làm được!”
Bật bếp, đun nóng nồi, đổ dầu.
Mấy quả ớt vừa nãy làm mọi người cay đến tê tái, giờ được moi hết ruột, rửa sạch, thả thẳng vào chảo.
Nhìn Kiều Kiều thao tác, trong đầu mọi người chỉ còn vang vọng một câu:
[Nguyên liệu thượng hạng, thường chỉ cần cách nấu đơn giản nhất…]
Ông chú Bảy quả thật đã dạy Kiều Kiều không tệ, lửa nhỏ, nồi nhỏ, ngoài dầu muối ra chẳng có tí gia vị nào, thế mà Kiều Kiều vẫn có thể khéo léo làm chín từng quả ớt còn lại.
Quả nào quả nấy da bóng nhẫy, mềm mại, vỏ ngoài còn hơi rám lại tạo thành lớp hổ bì, khiến ai nhìn cũng thèm nhỏ dãi. Đã hơn mười hai giờ trưa rồi mà chẳng ai chịu rời đi.
Ơ... đông người thế này, mỗi người một quả ớt nướng chắc cũng đâu quá đáng nhỉ?
Mà ăn uống ấy mà, chỉ cần có người cầm đũa trước thì đảm bảo cả đám sau sẽ không chịu ngồi yên. Khổ nỗi cái nồi bé tẹo, không đủ c.ung cấp, c.uối cùng phải tăng cường lên ba cái bếp gas mini!
Mấy cái bếp đó cũng là do các gian hàng nhiệt tình góp vào.
“Tôi có đấy! Gian hàng bên tôi mới đun nước thôi, chưa nấu gì đâu! Chờ chút, tôi chạy đi lấy!”
“Tôi cũng có! Cũng mới chỉ đun nước nè… Đợi tôi đi lấy liền!”
“Thêm cái nữa chắc không kịp trông bếp mất, nhưng thôi, tôi cũng về lấy luôn!”
Thế là, rõ ràng đây là hội chợ đánh giá nông sản đàng hoàng, mà đến giờ trưa, cả khu hội chợ vắng tanh chẳng thấy ai, chỉ có góc nhỏ hẻo lánh bên khu Nam A7 người vây kín ba lớp trong ba lớp ngoài, ai nấy cau mày, mắt dán c.h.ặ.t vào… năm cái bếp gas mini đang đỏ lửa!
Thao Dang
Kiều Kiều lúc này thì càng thêm đắc ý.
Nhờ vào mấy cái bếp và nồi nhỏ kia, tay nghề cậu càng lúc càng thuần thục, thậm chí cảm giác còn dễ kiểm soát hơn cái chảo to ở nhà!
Ớt xanh mướt được moi sạch ruột, cho vào chảo dầu nóng, từ từ chín mềm. Màu sắc dần sậm lại, thân quả mềm oặt, thịt dày bóng mượt… Lúc trở mặt thì rắc thêm tí muối hạt, chờ hai mặt rám lên một lớp màu nâu nhạt, thế là món hổ bì thanh tiểu hoàn thành!
Dù thiếu thốn gia vị, nhưng chỉ cần có dầu và muối thôi, hương thơm đã đủ khiến tất cả mọi người đứng tại chỗ không rời được bước.
Cứ thế, một rổ ớt được chia hết, c.uối cùng chỉ còn lại chục quả. Mọi người ôm chén, cầm đũa, vừa ăn vừa “hít hà” vì cay, miệng thì kêu “ngon quá ngon quá”…
Tiểu Dương chảy nước miếng không ngừng, nhìn cậu bạn bên cạnh ngồi im lìm, không chịu tranh cướp, bèn đau lòng kêu lên:
“Cậu là gián điệp đấy à? Đến giờ còn không chịu tranh thủ ăn trước?!”
Kiều Kiều lại lắc đầu:
“Cái nồi nhỏ thế này, nấu ra cũng không ngon lắm đâu. Tôi đập dập ớt làm thành sốt chấm, mình kẹp bánh ăn cho đã!”
Nói xong chẳng chờ ai đồng ý, lập tức đem chỗ ớt nướng còn lại đổ lên thớt, cầm d.a.o băm nhuyễn, biến thành một đám sốt xanh sẫm sền sệt.
Tống Đàm lúc này cũng đã chuẩn bị sẵn, lôi ra mấy cái bánh c.uộn từ lúc sáng, dùng đũa gắp một nắm sốt ớt, quét đều lên bánh, c.uộn lại, đưa thẳng cho Tiểu Dương:
“Này, Tiểu Dương, thử xem cái bữa ăn cậu vất vả giành được ngon không nhé?”
Tiện thể còn dặn dò Kiều Kiều:
“Chỗ dưa chuột để dành đâu rồi? Không có gia vị, làm nộm cũng chẳng ngon, cứ coi như ăn tráng miệng vậy.”
“À mà này, em mang chỗ củ cải thái sợi ra xào đi, củ cải xào ăn với sốt ớt nướng, kẹp bánh mới là chân ái!”
Tiểu Dương vừa nhồm nhoàm bánh c.uộn trong miệng, vừa nghe hai người bàn tán thực đơn, bỗng nhiên cảm thấy chiếc bánh mình đang ăn không còn đáng giá nữa…
Còn đám người đứng quanh đó thì nhìn chằm chằm vào đôi đũa của mình, chỗ ớt nướng nhỏ xíu không nỡ ăn mà nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt ai oán đồng loạt đổ dồn về phía Kiều Kiều và Tống Đàm.
Ahhhh, bọn họ cũng muốn ăn!!!