Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1004: Kế hoạch của Lý sư phụ.

Cập nhật lúc: 2025-05-17 13:14:01
Lượt xem: 173

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý sư phụ lượn lờ quanh hội chợ mấy tiếng đồng hồ, hết đi loanh quanh lại tiện thể ăn uống, lúc ngang qua khu trưng bày cherry thì lại bị gọi mời nếm thử thêm hai quả.

Ối giời ơi! Đây đúng là thiên đường mà! Trước kia sao mình không biết đến nhỉ?

Từ lúc bước vào cổng đã nếm thử cà chua bi, rồi đến mít, cả mận khô nhập khẩu… Suốt cả buổi sáng, chỉ riêng ăn hoa quả cũng đủ ê hết răng rồi! Không chỉ vậy, tầm mắt cũng được mở mang quá chừng!

Không nói đâu xa, ngay cả khu trưng bày sầu riêng, thứ mà con ông thích mê, ông cũng ghé qua rồi. Mùi thì nồng nặc, vậy mà vẫn có bao nhiêu người chen chúc mua…

Cái thứ này có gì ngon đâu cơ chứ?

Nhất là loại mới du nhập gì đó gọi là sầu riêng Puya, giá bán tận hơn trăm tệ một cân!

Lý sư phụ sợ hãi lùi thẳng mấy bước, quay đầu chuồn luôn.

So với chỗ đó, mấy loại sầu riêng khuyến mãi ở gần nhà giá 19.9 tệ một cân cũng đâu có đắt mấy đâu!

Ông vừa nhăn nhó rời khỏi cái “động tiêu tiền” vừa thối vừa đáng sợ ấy, lòng lại bắt đầu hối hận.

Cả buổi sáng rồi, ông vẫn chưa nếm được cái hương vị cao cấp mà khách hàng hay ăn. Đúng là đồ thử thì ngon thật, ngon hơn hẳn hàng ngoài chợ khiến ông cũng không kiềm được mà móc tiền mua mấy món.

Nhưng… chẳng có món nào ra đúng cái vị mà ông đang tìm kiếm!

Cầm điện thoại do dự mãi, trong lòng giằng co dữ dội.

Hay là thử mua loại đắt đó xem sao nhỉ? Cái sầu riêng hơn trăm tệ một cân kia, có nên cắn răng mua một lần thử không?

Nhưng vừa quay đầu lại, mùi sầu riêng nồng nặc lại xộc thẳng vào mũi, ông do dự hồi lâu rồi dứt khoát quay ngoắt, đổi sang khu trưng bày rau củ.

Hoa quả thì giá cao ngất, đúng là không dành cho người như ông, thôi thì đi xem rau củ chắc hợp túi tiền hơn!

Nhìn xem này, sen đỏ Bích Ba Hồ, sen trắng Giản Định, hạt sen vỏ đỏ…

Còn có cả tuyết nhĩ thân gỗ, mộc nhĩ rừng tự nhiên…

Ối chà! Cả củ cải Sa Oa nữa kìa! Không biết có làm ra cái bánh củ cải sợi thơm lừng như mình từng ăn không nhỉ?

Lý sư phụ hăng hái hẳn lên, định thử mua về làm.

Nhưng chỉ lát sau, gương mặt ông lại xịu xuống:

“Không phải cái vị này mà…”

“Không phải vị gì ạ?” Nhân viên bán hàng tò mò hỏi:

“Bác à, bác đi quanh đây hai, ba vòng rồi, củ cải cũng thử rồi mà, năm nay củ cải Sa Oa bên cháu bán cháy hàng trong tỉnh luôn đấy, ngon lắm mà! Bác nếm rồi không thấy ra vị à?”

Lý sư phụ có hơi ngượng, rút điện thoại ra lúng túng:

“Thì… tôi cũng mua vài cân đi… đúng là ngon hơn loại ngoài chợ, nhưng mà… vẫn chưa ra cái vị mà tôi nhớ ấy…”

Nhân viên bán hàng nghe thế thì không vui hẳn:

“Còn muốn ngon hơn củ cải Sa Oa của bọn cháu, thì bác đang tìm loại gì thế? Hay bác nếm phải củ cải trái cây rồi?”

Lý sư phụ lắc đầu:

Thao Dang

“Không phải… là cái bánh củ cải sợi ấy, cắn một miếng thôi mà thơm lừng… tôi nhớ mãi đấy… nằm mơ còn thấy thèm.”

Nghĩ đến lại thấy tiếc, sao hôm đó không tranh thủ ăn thêm nhỉ!

Hôm ấy Tống Đàm cho ông cái bánh khoai lang, nhân mè đen… Mà sáng giờ dạo một vòng, bánh khoai, mè đen cũng đã thử rồi, nhưng cứ không đúng cái vị ấy!

Nhân viên bán hàng: …

Anh ta suýt chút nữa thì lật trắng mắt, cố gắng giữ vững phong thái chuyên nghiệp:

“Thế bác ăn ở đâu, thì cứ tìm đến chỗ đó mà mua, đúng không ạ? Dù sao trong tỉnh cũng chẳng có loại củ cải nào qua được bên cháu đâu.”

Lý sư phụ chợt bừng tỉnh:

“Phải rồi!”

Ông cười toe toét:

“Tôi đúng là lú lẫn rồi, may mà cậu nhắc nhở. Hôm nay bọn họ cũng tham gia hội chợ này mà, chắc chắn đang ở khu trưng bày, giờ chỉ cần tìm được gian hàng đó là xong!”

“Bình chọn á?”

Nhân viên bán hàng sững người một lúc rồi mới hiểu ra:

“À! Ý bác là bình chọn Hậu Tắc phải không? Sớm nói đi, mấy đơn vị tham gia bình chọn thì kiểu gì cũng phải có hàng ngon… Tôi nhớ hình như ở khu phía Nam đấy, bác thử qua đó xem sao.”

Đúng lúc có người xung quanh đang đi dạo ghé ngang, nghe vậy tò mò hỏi:

“Cái gì mà ‘hàng ngon’ ở khu Nam thế?”

Lý sư phụ vui vẻ nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1004-ke-hoach-cua-ly-su-phu.html.]

“Tôi định mua ít khoai lang, mè đen, củ cải, dưa chuột… ở đây chất lượng chưa tới, lát nữa qua khu Nam xem thử.”

Người kia là khách quen, nghe xong liền sửng sốt, vội vàng nói:

“Bác chậm đã, khu Nam có bình chọn đó thì năm nào cũng tổ chức. Nhưng không phải ai cũng được tham gia đánh giá công khai đâu nha. Phải có vé, rút số, kìa, đằng trước có bàn hướng dẫn đó, có thể đăng ký!”

Vừa nói xong anh ta cũng nổi hứng:

“Cái gì mà ăn rồi nhớ mãi thế? Tôi cũng phải tới xem thử cho biết!”

“Ôi chao!”

Lý sư phụ đang buồn vì không ai chịu nghe mình kể, giờ nghe vậy liền hứng chí, muốn khen cái bánh khoai nhân mè kia đến trời long đất lở, nhưng đến khi mở miệng thì lại nói không nên lời, mặt đỏ ửng lên, ấp a ấp úng:

“Dù sao thì… ngon lắm, ngon hơn tất cả mấy cái chỗ này luôn.”

Người kia lại tin sái cổ, bởi lẽ đã được vào vòng sơ tuyển của Hậu Tắc thì đơn vị nào mà chẳng có chút bản lĩnh chứ!

“Đi đi đi!” Anh ta nhiệt tình dẫn đường:

“Mình đi đăng ký trước, rồi sang khu đó xem thử có rút trúng không. Giờ cũng hơn 1 giờ rồi, tầm 2 giờ là họ bắt đầu đấy.”

“Tôi thấy khả năng trúng cao đấy, tuyết rơi rồi nhiều người ngại ra đường, năm nay hội chợ ít người hơn mọi năm.”

“Bình chọn kiểu này cũng ít ai biết, nhiều người lần đầu đến còn chẳng hay có vụ đánh giá này, tôi thấy hai ta có hi vọng lắm.”

“Được được được!”

Lý sư phụ cũng đầy kỳ vọng.

Hai ông bạn mới kết thân háo hức kéo nhau về phía khu Nam, càng đi lại càng thấy vắng vẻ. Quầy hàng cũng nhỏ dần. Đến khu 66 tại trung tâm, người bạn mới quen còn hí hửng chen vào:

“Ối dồi! Cam ở đây sáng bán được nhiều phết đấy nhỉ! Có thử không? Cho tụi tôi nếm tí nào.”

Nhân viên vui vẻ đáp:

“Được chứ ạ, dù chưa bắt đầu đánh giá công khai nhưng vẫn có thể thử mà.”

“Được được!” Người bạn vui vẻ nói:

“Cả nhà tôi đều mê cam, cam núi chỗ anh mà ngon là tôi mua luôn vài thùng!”

Giữa trưa vắng người, nhân viên càng dễ dãi:

“Nào nào, anh bạn, ăn thử đi! Bên tôi cũng tham gia đánh giá đó, chất lượng không tệ đâu!”

Lý sư phụ thì bụng no nước, lắc đầu từ chối:

“Không ăn đâu, tôi để bụng chờ nếm thử chỗ kia.”

Thấy ông kiên định vậy, người bạn càng thêm tò mò, vội vàng ăn thử cam, sau đó quay đầu mua luôn năm thùng, rồi hào hứng nhìn Lý sư phụ:

“Ông bạn, đi thôi! Hôm nay nhất định tôi phải thử cho được món của anh nói! À mà, quê ở đâu đấy?”

Lý sư phụ khựng lại, cố nhớ lời giới thiệu lúc đặt đơn hàng ở công ty.

Do dự một lúc, ông đáp:

“Chắc là… ở Vân Thành, tỉnh Ninh.”

“Vân Thành á? Là ở đâu nhỉ?” Người kia ngẩn ra, cố vắt óc nhưng cũng chẳng nghĩ ra được đặc sản gì đặc trưng từ cái tên ấy.

Nhưng cũng chẳng sao! Trước khi c.ua lông nổi tiếng, có ai biết Dương Thành Hồ là gì đâu!

Anh ta nhìn đồng hồ:

“Đúng hai giờ, tài khoản công khai sẽ gửi thông báo trúng số đánh giá, tôi xem thử… Ớ ớ ớ! Tôi trúng rồi! Còn anh thì sao?”

Lý sư phụ mở điện thoại, lóng ngóng nhấn số, thấy kết quả cũng reo lên:

“Tôi cũng trúng rồi!”

“Đi đi đi!” Người bạn mới mừng rỡ:

“Giữa trưa vắng hoe, tranh thủ lúc chưa đông, ta phải ăn thử, nếm thử cho bằng được!”

“Được được được, khoan đã!”

Lý sư phụ lập tức bấm máy gọi:

“Phải hỏi xem họ ở quầy nào, tôi còn phải nhanh chân mua đồ nữa, không khéo hết mất thì toi!”

Nhớ lại cảnh tượng náo nhiệt ở khu sầu riêng, ông chợt thấm thía cảnh giác.

Ở thủ đô này, người có tiền… thật sự là quá nhiều đi!

Loading...