Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1005: Phía trước náo nhiệt.

Cập nhật lúc: 2025-05-17 13:14:03
Lượt xem: 164

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điện thoại của Lý sư phụ mãi không gọi được.

Người bạn mới bên cạnh thì ngạc nhiên:

“Ủa, sắp bắt đầu bình chọn công khai rồi mà sao nhiều quầy hàng trống trơn thế?”

Vừa dứt lời thì thấy có người mặc áo khoác đồng phục nhân viên, ôm một đống đồ to lù lù, thở hồng hộc lao vù qua như cơn gió.

Một lát sau, lại có người hớt hải chạy theo sau:

“Đừng có chạy nhanh thế! Anh đừng hòng chiếm vị trí trước tôi nhé!”

?!

Mắt người bạn mới sáng bừng lên, không nói không rằng vỗ ngay vào tay Lý sư phụ:

“Anh ơi, đừng gọi nữa, mau đi mau đi! Đằng trước chắc chắn có chuyện vui rồi! Mình cũng tranh thủ luôn!”

Lý sư phụ khựng lại, cũng tò mò ngó đầu ra trước:

Thao Dang

“Đâu đâu? Chỗ nào thế?”

Hai người liền bám theo bóng dáng phía trước, vòng vèo qua mấy lối, c.uối cùng trước mắt hiện ra một khu trưng bày toàn máy móc nông nghiệp.

Mấy chiếc máy sơn xanh đồng bộ, nhìn cực kỳ chắc chắn và an toàn.

Mà ngay góc bên cạnh một chiếc máy cày, người ta vây thành từng vòng từng lớp như nấm mọc sau mưa, ai cũng nhấp nhổm, nhón chân, sợ lỡ mất cảnh náo nhiệt ở trung tâm…

“Đánh nhau rồi hả?” Người bạn đứng nhìn, giọng pha lẫn nghi hoặc lẫn hứng khởi.

Lý sư phụ cũng sáng rực mắt lên:

“Sao chẳng ai can ngăn gì hết nhỉ… Rốt c.uộc làm cái gì vậy?”

Hai người nhìn nhau, lập tức siết nắm tay, vội vàng chen vào.

May thật, con đường này chưa căng dây đỏ ngăn cách!

Nhìn thấy mấy nhân viên lúc nãy, ai nấy đều giơ cao mấy túi nilon to, giọng vang dội như đang đứng trên tường thành tuyên cáo chiến công:

“Nhường đường chút! Tôi mang theo cả đống bánh bao đây!”

“Còn tôi, tôi mang đầy c.uốn bánh đây này!”

Cái gì cơ?

Người bạn mới lập tức khựng lại, chân thắng gấp, suýt nữa va phải Lý sư phụ, nhưng đầu óc thì vẫn còn đang bay bổng.

Ủa chứ mọi người chen chúc thế này là… tổ chức tiệc bánh c.uốn tập thể à?

Lý sư phụ thì rướn cổ nhìn, tận mắt thấy mấy túi bánh bao và bánh c.uốn bị người ta truyền tay vào trong, nhưng hai nhân viên ấy cũng bị kẹt cứng ở giữa đám đông, không tài nào chen tiếp vào được nữa.

Lại còn có tiếng hô to:

“Cho tôi thêm bánh c.uốn c.uộn củ cải sợi nào!”

“Đến lượt tôi rồi phải không? Tôi tôi tôi! Tôi muốn bánh bao thêm sốt ớt nướng!”

???

Người bạn kia không dám tin vào mắt mình:

“Làm… làm cái gì đấy? Đây là phát cơm trưa tập thể à? Hội chợ to thế này, ban tổ chức nghèo tới mức đó sao?”

Nhưng nghi hoặc còn chưa dứt thì Lý sư phụ đã bừng tỉnh, hai mắt sáng rực, lao thẳng về phía trước, vừa chạy vừa quay đầu gọi bạn:

“Lẹ lên! Có món ngon ở đây nè!”

Hai người nhanh chóng chen tới được rìa vòng vây, nhón chân bật lên mấy cái, c.uối cùng cũng lờ mờ nhìn thấy trung tâm đám đông là một quầy hàng nhỏ.

Mấy tấm khăn đỏ trải bàn trông đến là xộc xệch, mà phía trong quầy, một cậu trai trẻ đang tất bật c.uộn bánh, bẻ bánh bao lia lịa.

Bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, mặc áo khoác phao màu xanh phát quang, viền phản quang dưới ánh đèn trong hội trường khiến mặt cô ấy cứ… ánh lên chút sắc xanh lá.

Cô gái ấy tay không ngừng gắp đồ ăn, nhanh như gió…

Còn có một cậu trai da trắng, khôi ngô tuấn tú. Trước mặt cậu là tám cái bếp mini, trong nồi khói bay nghi ngút, mùi thơm nức mũi từ những sợi củ cải xanh non đang xào trên lửa, muối trắng rắc vào xèo xèo, dậy lên một mùi thơm quyến rũ tột cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1005-phia-truoc-nao-nhiet.html.]

Người bạn kia hít hà một hơi thật sâu, kinh ngạc kêu lên:

“Thơm… thơm quá đi mất thôi!”

Vừa định quay sang tìm Lý sư phụ, ai ngờ thấy ông ấy, một người đàn ông trung niên đàng hoàng, lúc này lại hùng hục chen lấn, miệng còn lẩm bẩm:

“Chính là mùi này! Đúng là mùi này! Củ cải! Tôi muốn mua củ cải!”

Đây mà gọi là mua củ cải sao? Đám dân buôn gom hàng cũng chẳng điên c.uồng bằng ông ấy!

Người bạn mới há hốc mồm sững sờ, nhưng nghĩ lại thì... đã tới đây rồi, không thử thì phí quá, liền cũng chen vào, vừa chen vừa hét to:

“Tôi cũng mua củ cải đây!”

Nhưng xui xẻo làm sao, phía trước đứng sừng sững hai gã cao to lực lưỡng, chặn c.h.ặ.t lối đi, chẳng chen được chút nào.

Hai người kia còn hung hăng trợn mắt lườm anh ta:

“Mua cái gì mà mua? Nếu còn hàng thì tới lượt anh chắc? Ra sau xếp hàng đi!”

Nói xong, hai người lại lập tức quay đầu, tươi cười nịnh nọt với cậu thiếu niên mặc áo khoác xanh lục:

“Em trai, cho anh một c.uốn bánh đi, thêm củ cải sợi với cả tương ớt vào nhé!”

Nụ cười thì dẻo quẹo, giọng nói cũng vặn vẹo, cứ như sợ nói to quá thì cái bánh c.uộn cũng bay mất vậy.

Người bạn mới bị kẹt phía sau, nhìn mà cạn lời, còn phía trước, cái người vừa quen là “lão anh hùng” thì vẫn đang rướn cổ hét toáng lên:

“Cô Tống! Cô chủ Tống! Tôi muốn mua củ cải! Tôi phải mua củ cải!”

Ngay lập tức, mấy ông bà lão đứng phía trước trừng mắt quay lại:

“Gào cái gì mà gào? Không thấy chỗ này hết hàng rồi à? Muốn mua thì đi chỗ khác mà mua, chỗ này đang thử đồ đấy!”

Mà giữa đám đông, Kiều Kiều cũng vừa nghe thấy, bèn liếc mắt nhìn ông ta rồi lắc đầu:

“Chú ơi, cháu nói từ trên xe rồi mà, năm nay bọn cháu không có hàng bán đâu.”

“Còn nữa…” Cậu tò mò đánh giá mấy ông bà lão đứng trước mặt:

“Bà ơi, bà ăn hai cái bánh bao, một cái bánh c.uộn rồi, còn thử tiếp ạ? Chẳng lẽ chưa nếm ra được vị ạ?”

Bà lão bị nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng.

Nhưng ngay sau đó, bà lão hắng giọng giữ vẻ nghiêm túc:

“Thì… bà già rồi, vị giác kém, phải ăn thêm hai, à không, một cái nữa mới nếm ra được.”

“Không sao đâu ạ.” Kiều Kiều cười ngọt ngào, nhưng lời nói ra lại chẳng khác gì ma quỷ:

“Chị cháu bảo rồi, điểm đánh giá công khai tụi cháu không cần, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành rồi. Bà à, bà lớn tuổi rồi, cũng không cần vì chấm điểm mà phải cố ăn nhiều thế đâu ạ.”

Nói xong, cậu liền cười híp mắt, lại như vô tình mà khéo léo chặn tay người phát bánh:

“Anh Tiểu Dương, đừng phát bánh cho các cụ nữa, lớn tuổi ăn nhiều vậy không tiêu hóa được, ăn mấy cái rồi còn chưa đủ sao? Đổi cho người khác đi ạ!”

“Được thôi!”

Tiểu Dương sớm đã nhìn chướng mắt cảnh mấy người lớn tuổi ăn hết phần rồi, giờ bụng đói meo, khỏi nói cũng biết mừng thế nào.

Ngay lập tức, cậu ta nhanh tay chuyển chiếc bánh bao còn nóng hôi hổi cho hai gã lực lưỡng đứng phía trước:

“Muốn ăn bánh c.uộn thì đợi chút nhé, tôi bẻ bánh bao trước đã.”

“Được được được!” Hai người kia chẳng màng là bánh c.uộn hay bánh bao, miễn có đồ ăn kẹp cái nhân rau củ kia là được!

Mà trên tay họ giờ đây, đúng thật là chiếc bánh bao tuyệt vời nhất!

Chiếc bánh trắng mịn, mềm xốp, còn nóng hổi, vừa tách ra đã thấy phần nhân đầy ụ: màu xanh non mát mắt của củ cải sợi xào, thêm chút sốt ớt xanh sánh đặc, dầu bóng loáng thấm cả vào ruột bánh, chỗ nhân ướt át ấy nhìn thôi cũng đủ biết sẽ ngon ngậy cỡ nào!

Chưa cần ăn, chỉ cần tưởng tượng khoảnh khắc cắn vào, cái vị ngon ngọt, cay nhẹ, thơm nức kia sẽ khiến người ta thỏa mãn đến nhường nào!

Hai người lực lưỡng mỗi người một chiếc, hăng hái cắn luôn một miếng to, gần như hết nửa cái!

Sau đó vừa nhai vừa lắc đầu lắc cổ, miệng phát ra tiếng ú ớ thỏa mãn:

“Ngon quá! Ngon quá đi mất!”

Người bạn mới nhìn Lý sư phụ đang chen chúc như đi đánh trận, lại ngửa cổ nhìn hai gã lực lưỡng đang ăn ngon lành phía trước, trong miệng bỗng dâng lên một cơn… thèm khát đến trào nước miếng!

Loading...