Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1007: c.uộc Bình Chọn kết thúc.

Cập nhật lúc: 2025-05-17 13:14:07
Lượt xem: 218

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà lão giám khảo giữ thần thái điềm nhiên, lúc này đối mặt với truyền thông và đồng nghiệp, vô cùng khí khái mà tuyên bố:

“Các vị, sau khi thử hết các loại rau quả hôm nay, cá nhân tôi đánh giá, đều xứng đáng đạt giải Vàng trong từng hạng mục. Mọi người có ý kiến gì không?”

Cả đám người bụng còn đang căng tròn, ai mà còn ý kiến nổi nữa? Có chăng chỉ tiếc là không được vác bao to bao nhỏ đem về nhà thôi!

“Có ý kiến!” Hai ông lão đứng cạnh bà lão sắc mặt căng cứng:

“Vậy dâu tây chọn loại nào làm giải Vàng đây?”

Dâu tây trắng và dâu tây đỏ, “ánh trăng trắng ngần” với “nốt chu sa trong tim”, kiểu gì cũng phải phân cao thấp chứ!

Ơ, cái này…

Đúng là nan giải, bà lão cũng bị kẹt lại với câu hỏi này.

c.uối cùng bà thở dài:

“Chuyện này khó thật đấy, thôi về rồi chấm điểm kỹ lại vậy.”

Chỉ có đám phóng viên là mặt mày ủ dột.

“Trời ơi, ăn hết sạch rồi, chả chừa lấy một góc chụp đặc tả… giờ bảo bọn tôi viết tin thế nào đây?”

Bà lão lại quay sang mỉm cười với Tống Đàm:

“Chúng tôi phải về họp chấm điểm rồi. Ba ngày nữa, kết quả trao giải Vàng sẽ được công bố trên website, mà chắc cô cũng không để ý mấy chuyện có lễ trao giải hay không đâu nhỉ?”

Tống Đàm lắc đầu cười:

“Giáo sư Tống nói rồi, bọn cháu tính tối nay về luôn, chẳng định nán lại đâu ạ.”

Bà lão gật đầu:

“Nhìn cô mặc thế kia là tôi đoán ra rồi.”

Nói đoạn, ánh mắt bà lại quét qua bộ đồ của Tống Đàm, như có hàm ý sâu xa:

“Con gái con lứa, đâu nhất thiết cứ phải mặc mấy màu sặc sỡ thế đâu…”

Ánh mắt bà dừng hẳn lên chiếc áo khoác phản quang màu xanh lục chói lóa kia:

“Lần sau có đến nữa, thay bộ khác đi. Trắng như cô mà mặc cái áo đó, nhìn cứ xanh lét cả mặt ra…”

Chậc…

Đám phóng viên cũng đành tản đi.

Không đi không được, cái gian hàng này giờ bừa bộn tan hoang, không còn lấy nổi chút hình ảnh nào xài được, còn phải nhanh chân đến mấy gian khác gom góp thêm tí tư liệu, may ra chắp vá nổi một bài viết…

Dù gì đi nữa, kiểu gì sau này chỗ này cũng hot, bài báo nào đăng sớm thể nào cũng được dân mạng đào lại tìm đọc.

Nghĩ vậy, dù bình chọn năm nay chẳng mấy ai quan tâm, trong lòng ai nấy lại có một chút háo hức như sắp được dự phần vào một sự kiện đình đám.

Mọi người liếc nhau, chẳng mấy chốc đã ôm laptop, hí hoáy cắm đầu viết bài.

Chỉ có phóng viên trẻ của Nông Tâm là chưa hiểu chuyện đời, cứ lật điện thoại tra mãi mà thắc mắc:

“Sao trong cửa hàng online của họ… chẳng có thứ gì vậy?”

Ở bên cạnh quầy, Dương Chính Tâm vừa vươn vai uể oải, vừa thở dài đánh thượt:

“Ôi mệt quá đi mất! Cái này còn mệt hơn lúc tôi thuyết trình về máy nông nghiệp nhiều ấy chứ!”

Tống Đàm nhìn cậu ta, khẽ cười:

“Hôm nay cậu giúp nhiều rồi đấy… Về nhà có muốn chị gửi cho ít dâu tây không?”

“Muốn ạ!”

Dương Chính Tâm lập tức bật dậy, mắt sáng như sao:

“Chị! Chị yêu quý của em! Đại ân đại đức, em không biết lấy gì báo đáp, hay là… chị cho em qua nhà làm trâu làm ngựa cũng được?”

Tống Đàm lắc đầu cười:

“Cậu là học sinh diện tuyển thẳng mà, nghỉ đông không học thêm chút gì à?”

Dương Chính Tâm: …Ờ ha, kỳ nghỉ đông còn cả đống kế hoạch…

Vừa nghĩ vậy, cậu ta đã lon ton chạy đến khoác vai Kiều Kiều, cười hề hề:

“Anh em tốt! Em nói xem, mình có phải anh em chí cốt không? Về bảo chị em thương tình, anh đâu có kén chọn, cái gì cũng được, chỉ cần là đặc sản nhà em!”

“Dâu tây, cà chua, dưa chuột gì cũng được hết, bất cứ thứ gì nhà em có!”

Nhưng đúng lúc đó, Tống Đàm bỗng như chợt nhớ ra điều gì:

“Kiều Kiều! Có phải… chúng ta quên mất dưa hấu rồi không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1007-c-uoc-binh-chon-ket-thuc.html.]

Vì dưa hấu để lạnh dễ làm vỏ bong tróc, nên trong kho còn có khu vực bảo quản riêng. Tống Đàm giờ mới chợt nhớ ra, liền khựng lại, im lặng không nói.

Đường xa lặn lội mang đến, vậy mà tới lúc chấm điểm lại quên mất…

Cô còn đang ngẫm nghĩ thì chợt thấy có người hào hứng đi về phía mình, trước liếc nhìn Tống Đàm, rồi lại nhìn sang Kiều Kiều, lại nhìn kỹ Kiều Kiều lần nữa, sau đó ngập ngừng tiến lên:

“Thầy Kiều Kiều?”

“Ơ?” Kiều Kiều ngơ ngác, đối phương lập tức sáng bừng mắt:

“Đúng là thầy Kiều Kiều rồi! Thật sự là thầy đây rồi! Thầy cũng tham gia buổi bình chọn này à? Trời ơi, sao không nói trước trên livestream chứ? Chúng tôi mà biết thì đã cho thầy điểm tuyệt đối rồi!”

Người này phấn khích đến mức khiến Dương Chính Tâm đứng bên cũng phải ngớ ra:

“Thầy gì cơ? Trời đất, hóa ra em là thầy giáo đấy hả? Em dạy cái gì vậy?”

Cặp nam nữ đối diện tỏ ra cực kỳ tự hào:

“Thầy Kiều Kiều nhà chúng tôi là người dạy học đấy! Thầy Kiều, bảo bối à, chỗ này thầy có gì cần chúng tôi… à không, cần chúng tôi đánh giá không? Chúng tôi sẵn sàng góp sức!”

Dương Chính Tâm: … Nghe thử xem, có câu nào nghe giống người đứng đắn không? Cái gì mà thầy với chả bảo bối? Cái cậu Kiều Kiều này, đầu óc thế mà cũng làm giáo dục được à?

Mà Kiều Kiều thì kích động hẳn lên:

“Ôi! Các bạn nhỏ của tôi đây mà!”

Nói xong lại nhìn họ đầy thương cảm:

“Các bạn lớn thế rồi mà còn phải học hành khổ cực à…”

Tống Đàm: Pffff!

Hai người kia suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ:

“Thầy Kiều Kiều! Chúng tôi mới ngoài hai mươi thôi mà!”

Kiều Kiều còn định nói tiếp, Tống Đàm nhanh miệng cắt lời:

“Kiều Kiều, đi kho lạnh lấy dưa hấu về đi, để các bạn nhỏ nhà em ăn thử cho đỡ tủi thân.”

Kiều Kiều lập tức nghe lời, lon ton kéo Dương Chính Tâm đi cùng.

Tống Đàm thì thở phào, quay sang nhìn hai người “học trò” nọ, mỉm cười hỏi:

“Chắc hai bạn không có được suất dự tiệc sát trư thái phải không? Thôi, lát nữa ăn thử dưa hấu đi, mùa hè chắc cũng không mua kịp nhỉ?”

Hai người: …!!

Sao lại thế này? Sao chị em nhà này ai nói câu nào cũng đ.â.m thẳng tim người khác vậy?!

Anh con trai ánh mắt đầy ai oán:

Thao Dang

“Không mua được dưa hấu, giành không nổi suất là lỗi của bọn tôi sao?”

Lại dè dặt nhìn Tống Đàm:

“Chị gái của thầy Kiều Kiều ơi, suất dự tiệc sát trư thái… cho bọn tôi xin hai suất được không? Coi như có duyên gặp mặt, Tết nhất rồi mà…”

“Em thề, Tết Dương lịch bọn em phải tăng ca, được nghỉ bù, nhất định có thể đến!”

Tống Đàm trầm ngâm một lúc:

“Thôi… hay là hai người ăn dưa hấu cho thỏa thích đi. Suất tiệc thì tôi không dám hứa nữa, giờ đã tăng lên mười lăm mâm rồi, cứ thêm mãi chắc năm nay nhà tôi không còn heo mà ăn mất…”

“Được thôi…” Hai người kia dù tiếc nuối, nhưng cũng biết suất tiệc đó quý giá, đành chấp nhận, chỉ còn tràn trề hy vọng mong dưa hấu.

Tiện thể hỏi luôn:

“Dưa hấu… bán không ạ?”

Tống Đàm lần này cũng không từ chối, chỉ khuyên chân thành:

“Có bán hai quả đấy, nhưng không khuyến khích mua đâu. Mùa đông dưa trồng nhà kính, giá 60 tệ một cân, đắt lắm. Hai người để dành tiền ấy, hè sang năm lên livestream nhà tôi mua, được nhiều loại ngon lắm, chứ giờ mua không đáng đâu.”

Hai người đều là dân công sở bình thường, ngày thường lên livestream có tranh mua đồ thì cũng là hàng khuyến mãi, giờ nghe giá 60 tệ một cân mà hết cả hồn, liền gật gù đồng ý, buồn bã mà thề:

“Lát nữa em nhất định phải ăn cho thật nhiều vào!”

Bên phía kho lạnh, Kiều Kiều ôm ra một thùng dưa hấu, lại tiện thể xin thêm túi, từ trong thùng lấy ra hai quả to nhất, bắt chước giọng điệu của Tống Đàm, trang nghiêm nói:

“Tiểu Dương này, hôm nay anh cũng vất vả rồi, hai quả dưa hấu này mang về nhà ăn đi nhé!”

Dương Chính Tâm: …

Cậu ta một tay khoác cổ Kiều Kiều, hừ lạnh:

“Streamer làm giáo dục à, gọi anh là gì nào?”

Kiều Kiều lập tức giơ tay chào nghiêm trang:

“Gọi anh Dương!”

Loading...