Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1011: Lòng mong ngóng về nhà.

Cập nhật lúc: 2025-05-20 15:26:34
Lượt xem: 210

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói là không tắc đường, nhưng thực tế khi lái xe từ Vạn Hòa Viên ra tới ngoài vành đai 6, tài xế Lý lại đúng lúc gặp phải một đợt cao điểm tan tầm.

Thành ra, đợi đến lúc về công ty thuê xe bàn giao xong, thời gian đã tròn bảy giờ tối. Hai bên đường, tuyết mùa đông chưa tan, dưới ánh đèn đường loang lổ sắc trắng, lạnh lẽo vô cùng.

Tống Đàm vẫn còn sợ hãi nghĩ lại:

“May mà tôi không sống ở đây, không thì mỗi lần ra khỏi cửa chắc phải bực c.h.ế.t mất…”

Kiều Kiều cũng duỗi thẳng chân, lần đầu tiên than thở:

“Ngồi xe mệt quá…”

Sao không mệt được? Còn phải lái thêm chín tiếng nữa mới về tới nhà đấy!

Tống Đàm nhìn về phía sau:

“Bột mì đã đóng túi để hết lên thùng xe rồi, lát nữa xuống ghế sau ngủ đi, ngủ dậy là gần về đến nhà rồi.”

Kiều Kiều hôm qua chỉ chợp mắt được vài tiếng, ban ngày lại chạy đôn đáo suốt, giờ thật sự đã thấm mệt. Cậu ngoan ngoãn đợi Tống Đàm dừng xe rồi chuyển xuống ghế sau, lúc này còn lo lắng nhìn cô:

“Chị, chị có mệt không? Hay là mình dừng xe lại ngủ tạm đi?”

Tống Đàm bật cười:

“Em ngủ đi.”

Dừng xe lại ngủ… Vậy thì cô còn về làm gì nữa? Ngoài vành đai 6 chẳng thiếu gì khách sạn, mà ở nhà còn bao việc chờ kìa, tiệc sát trư thái cũng phải chuẩn bị rồi!

Chủ yếu là, bây giờ cô cũng chẳng còn thích cái sự phồn hoa đô hội nữa!

Ở hàng ghế sau, Kiều Kiều c.uộn tròn người nằm xuống, tiếng thở đều dần vang lên, còn Tống Đàm chăm chú nhìn thẳng phía trước, cảm nhận linh khí hai ngày nay chẳng tăng thêm được chút nào, không khỏi khẽ thở dài.

Trong thành phố chẳng có lấy chút linh khí, mà trong núi rừng, xem ra linh khí cũng hữu hạn. Nếu không, cô đã tu luyện hai đời người rồi, lúc đầu tốc độ còn nhanh, giờ thì chậm chạp mãi không tiến thêm…

Có lẽ, đây cũng là sự cân bằng hoặc giới hạn của trời đất này chăng.

Nhưng không sao, Tống Đàm nghĩ thoáng lắm, giờ gia đình có thể sống vui vẻ hạnh phúc, vậy là cô đã mãn nguyện rồi. Dù linh khí có ít, nhưng một chút một chút tích lũy lâu dài, rồi cũng có ngày được kha khá thôi.

Không nói đâu xa, chỉ cần có thể chăm lo cho người thân là được rồi.

Đã như vậy, còn gì phải lo lắng nữa chứ?

Chiếc xe dần lăn bánh lên đường cao tốc, cô nhấn nhẹ chân ga, lòng tràn đầy khát khao về nhà.

Còn ở nhà họ Tống, mọi người đang quây quần bên bếp lửa sưởi ấm, vừa trò chuyện vừa lo lắng cho Tống Đàm và Kiều Kiều.

“Nói là sáng mai hãy về, gấp thế làm gì? Lái xe đêm nguy hiểm lắm đấy!”

Ngô Lan lầm bầm.

Tống Tam Thành cũng thở dài:

“Ừ, đưa Kiều Kiều theo làm gì, chẳng thà đưa tôi đi còn hơn. Dọc đường mà mệt còn có người thay lái.”

Chỉ có Trương Yến Bình là yên tâm:

“Trình độ lái xe của Đàm Đàm ấy mà, trước kia đường làng mình còn xóc nảy thế, em ấy còn lái bon bon được. Bây giờ toàn quốc lộ với cao tốc, chắc chắn không có chuyện gì đâu.”

Mà bà Đường biết Ngô Lan đang lo cho lũ trẻ, bèn chuyển đề tài:

“Chẳng phải nói c.uối năm rồi, người trong làng về nhiều lắm mà? Sao tôi thấy chẳng có mấy ai về nhỉ?”

Nhắc đến chuyện này, Ngô Lan liền có chuyện để nói:

“Bà Đường à, bà không biết chứ, giờ người trong làng mình ra ngoài làm thuê, lớn tuổi tí thì mấy nhà máy chẳng nhận, mà nhận thì toàn kiểu nhà máy đang cần người gấp.”

“Mà mấy cái chỗ đó thì việc bận tối mắt, chẳng dễ gì mà xin nghỉ. Thường phải làm đến tận c.uối năm mới cho về. Chắc c.uối tháng trước mới nộp đơn xin nghỉ được đó, mà còn phải xin trước một tháng lận.”

“Nếu mà cứ thế bỏ về sớm, thì cái khoản lương bị trừ, rồi tiền cọc các kiểu… cũng phiền toái lắm.”

“Chuyện đó đúng là như vậy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1011-long-mong-ngong-ve-nha.html.]

Tống Tam Thành cũng thở dài:

“Giờ làm nông kiếm tiền khó quá, bọn tôi đâu có lương hưu, ra ngoài kiếm việc thì người ta cũng không dám thuê, lỡ có chuyện gì thì đền không nổi.”

“Trong làng cũng có khối người đi công trường, chỗ đó bắt kiểm tra sức khỏe, lỡ bị cao huyết áp gì đấy, lập tức không cho làm luôn.”

“Không cho làm mà lại không nỡ bỏ về, cứ thế dở dở dang dang ở đó thôi.”

Bà Đường khẽ nhíu mày, mấy chuyện này bà cũng từng tìm hiểu rồi, nhưng rõ ràng nghe người ta nói trực tiếp thế này lại càng thấm thía hơn.

Bà nhìn sắc mặt vợ chồng họ, rồi lại liếc sang giáo sư Tống đang im lặng bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, ông già này cả đời cặm cụi ngoài ruộng, giờ xem ra cũng giúp được không ít người đấy chứ.

Bà liền nhẹ nhàng khuyên nhủ hai người:

“Không sao đâu, sang năm nhà cô làm ăn phát đạt chắc chắn phải thuê người trong làng làm việc. Vậy là tạo được khối công ăn việc làm rồi.”

“Huống hồ, chẳng phải chúng ta đang thử trồng giống dâu tây đó trong nhà kính của Điền Điềm sao? Nếu thành công, giờ đường sá cũng mở rộng rồi, ai có gan muốn thử thì có thể đến lấy giống tốt về trồng, kiếm thêm chút thu nhập.”

Giọng bà chậm rãi, thong thả, nhưng lại có một sức mạnh nhẹ nhàng xuyên thấu lòng người.

“Đừng vội, giờ mỗi ngày đều có nhiều thay đổi lắm. Mọi việc rồi cũng từng bước mà thành thôi.”

Ngô Lan cực kỳ đồng tình.

Thao Dang

Hôm nay ông chú Bảy hiếm khi không đi đâu, đang ngồi trầm mặc bên cạnh bà thím Bảy, nghe đến đây bỗng nhiên mở miệng:

“Con trai tôi chắc sắp về rồi.”

“Gì cơ?” Cả đám người đều sững sờ.

Con trai ông chú Bảy… chẳng phải chỉ nghe trong truyền thuyết thôi sao? Bao nhiêu năm không thấy tăm hơi, sao tự dưng lại muốn quay về?

Ông chú Bảy thấy Ngô Lan ngạc nhiên thì vội vàng giải thích:

“Cô yên tâm, trước đây nói rồi, căn nhà đó sau này để lại cho Tống Đàm. Ta sẽ không thay đổi đâu.”

Thế là, Ngô Lan, người trước kia cũng có chút để tâm tới căn nhà đó, giờ lại bật cười thành tiếng:

“Chú Bảy, chú nói cái gì thế? Giờ nhà cháu cũng đâu thiếu chỗ ở, cháu còn thấy Tống Đàm chẳng hứng thú gì chuyện lên thành phố ở, hồi đó mấy câu ấy chỉ nói đùa cho vui thôi mà.”

“Vả lại, căn nhà đó chẳng phải còn chưa đủ điều kiện chuyển nhượng sao?”

“Con trai chú về rồi, chẳng lẽ lại để cậu ấy đi thuê nhà nữa à? Không hợp lý đâu.”

Bà nhìn ông chú Bảy, chân thành nói:

“Chú có thể dạy dỗ được Kiều Kiều như thế, chúng cháu đã mãn nguyện lắm rồi!”

Chẳng nói đâu xa, tính cách của Kiều Kiều tốt như vậy, một phần là nhờ thầy giáo Tần Quân, phần còn lại chính là nhờ ông chú Bảy thương yêu cậu nhóc.

Những điều nên dạy thì ông đều dạy hết, nhưng ngày thường thậm chí còn chẳng nỡ mắng mỏ. Người khác ai có được sự tỉ mỉ và kiên nhẫn đó mà dạy bảo cậu nhóc chứ?

Lúc này, Tống Tam Thành lại bắt đầu lo lắng:

“Thế sau này biết ăn nói sao với chị Hồng Mai đây?”

Hồi đó cô hai Tống Hồng Mai chẳng phải đã tính sẵn cả rồi, muốn để Tống Đàm nhận lấy căn nhà ấy còn gì?

Giờ tự dưng con trai ông chú Bảy lại quay về, để cô Hồng Mai biết được chắc chắn sẽ om sòm cho xem!

Nhưng ông chú Bảy chỉ xua tay:

“Mấy chuyện đó đã nói rõ từ trước rồi, đừng có nghĩ cách đùn đẩy nữa. Bao nhiêu năm nay tôi cũng có chút tích lũy, kiểu nhà đó mà mua thêm một căn cũng chẳng thành vấn đề đâu…”

Chẳng nói đâu xa, ngay giờ ông mỗi tháng cũng có mấy ngàn, mà chẳng có chỗ tiêu pha, chẳng lẽ lại thiếu thốn vì cái nhà này sao?

Huống hồ…

Ông chú Bảy thầm nghĩ, có chút đắc ý: Ông đây đâu phải lão Lý trong làng.

Người ta thường nói con cái ruột thịt mới là chỗ dựa, nhưng nhìn lão Lý kia, dù sống cùng con trai trên thành phố, e là cũng chẳng sung sướng gì hơn dưới quê!

Lão Lý trong lòng chắc cũng tự hiểu cả thôi, nếu không thì sao lại nỡ cho luôn cả Đại Hoàng cho Tống Đàm nuôi chứ?

Đó là bạn già nửa đời người của lão đấy, nếu thật sự trông cậy được vào con cháu, lão liệu có nỡ buông tay không? Cũng chỉ là tuổi già rồi muốn gần gũi con cháu, tự dối lòng mà thôi.

Loading...