Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1013: Đất thổ cư.

Cập nhật lúc: 2025-05-20 15:26:41
Lượt xem: 204

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đề xuất này làm ông chú Bảy ngớ người.

“Khoan đã, để ta suy nghĩ xem, cậu đang định làm gì ấy nhỉ?”

Nhưng chưa đợi Trương Yến Bình mở miệng, ông chú Bảy đã tự xâu chuỗi rõ ràng mọi chuyện.

“Cậu đưa ta 20 vạn, nhưng không cần sang tên nhà, chỉ cần ta ở làng xin lại một mảnh đất thổ cư mới... Cậu vòng vèo như thế, chẳng phải là muốn đổi tiền lấy đất thổ cư sao?”

“Hóa ra cậu nhắm vào đất thổ cư à?”

“Vâng.” Trương Yến Bình ngượng ngùng gật đầu.

Bây giờ dân thành thị muốn có đất thổ cư là chuyện không thể giao dịch công khai. Nếu có cách khác thì anh ta cũng đâu phải nghĩ mãi đến giờ mới lóe ra chút hy vọng.

Nhưng số tiền này cũng không thể tùy tiện đưa cho ai. Dù sao đất thổ cư không thể sang tên, lỡ tiền đưa rồi mà đất vẫn là của người ta, đến kiện tụng cũng chẳng làm gì được.

Nếu không phải hôm nay ông chú Bảy cứ nhắc mãi chuyện nhà cửa, lại thêm nhân phẩm ông ấy được mọi người tin tưởng, Trương Yến Bình cũng chẳng mạo hiểm kiểu này.

Thao Dang

Dù sao thì... 20 vạn cũng đâu phải gió thổi mà có!

Nhưng ông chú Bảy lại càng khó hiểu hơn: “Thế cậu nói quách ra, đưa ta tiền rồi nhờ ta xin đất cho cậu là được, bày vẽ mua nhà làm gì?”

Lần này Trương Yến Bình thật sự xấu hổ.

Vẫn là Tần Quân phản ứng nhanh, lên tiếng giải thích: “Ông chú Bảy, cậu ấy cũng lo lắng đấy mà. Trực tiếp đưa tiền, sau này người ta không nhận nợ thì biết làm sao? Thế nên mới tính coi như đặt cọc mua cái nhà trên phố, có hợp đồng, có danh nghĩa rõ ràng, sau này cũng bớt rắc rối.”

Anh ta sắp xếp lại lời lẽ: “Kiểu như đổi nhà lấy đất ấy.”

Nhắc đến chuyện này, ông chú Bảy cũng im lặng.

Cách nghĩ của Trương Yến Bình nghe có vẻ rườm rà, nhưng trong tình hình hiện tại, đúng là chẳng phải không cần thiết. Dù ông có nhà trên thành phố, nhưng hộ khẩu vẫn chưa chuyển đi, ở làng vẫn còn cái nhà cũ, lấy lý do nhà cũ hư hỏng không ở được để xin đất thổ cư mới, đúng là hợp quy định.

Lúc này, Ngô Lan mới biết Trương Yến Bình có ý định như vậy, không khỏi kinh ngạc: “Yến Bình, con nghĩ kỹ chưa đấy!”

Rồi lại trách anh ta: “Con dù muốn ở lại làng, thì bỏ tiền ra làm gì? Nhà mình chẳng phải còn nhiều chỗ đấy sao!”

Nhưng Trương Yến Bình chỉ lắc đầu: “Con thấy Tống Đàm dần dần phát triển ở làng mình, con cũng muốn có một chỗ thuộc về mình. Giờ người trong làng còn tiếc không chịu bỏ tiền sửa nhà cũ, con tranh thủ lúc này còn có cơ hội.”

“Sau này mọi người đều cắm rễ sinh sống lâu dài, chắc chắn ai cũng phải sửa sang nhà cửa. Đến lúc đó, chỗ đất trống còn lại đâu có nhiều, cơ hội của con lại càng ít.”

Nhưng dân thành thị muốn mua thì cũng chẳng có cách nào, cho dù mẹ anh ta chịu về lại nguyên quán, chỗ đó cũng đâu phải là làng Vân Kiều.

Tống Tam Thành trầm ngâm suy nghĩ, mơ hồ cũng có chút tính toán.

Ông có hơi tư tâm, đất rộng như thế, một mình Tống Đàm lo liệu cũng quá cực, Yến Bình mấy đứa trẻ còn trẻ khỏe, chịu khó, cũng không hay chỉ trỏ linh tinh... Ở lại làng này, ông cũng yên tâm hơn.

Nghĩ đến đó, Tống Tam Thành hiếm khi chủ động lên tiếng:

“Cứ thế này cũng không ổn, sau này có người báo cáo thì cũng phiền phức, thế này đi, Yến Bình, Tần Quân, hai đứa có bao nhiêu tiền? Chi bằng mua hẳn căn nhà của ông chú Bảy đi, sang tên cho đàng hoàng.”

Ông nhìn sang Ngô Lan, bà cũng gật đầu tiếp lời: “Không đủ thì cũng đừng lo, dì cho hai đứa vay.”

“Mua nhà xong, con cái ông chú Bảy sau này có về thì tùy họ muốn ở hay sửa sang thế nào, các con không được can thiệp. Chỉ cần không bán đi, thì nhà đó cứ xem như vẫn là của họ.”

“Sau đó, tiền bán nhà này, ông chú Bảy dùng để xin đất thổ cư, xây nhà, nhà vẫn là của ông ấy, nhưng các con cứ ở đó thoải mái.”

“Vẫn là yêu cầu cũ, chỉ cần không bán, muốn làm gì thì làm.”

Tống Tam Thành nói xong, chính ông cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Thế thì dù sau này ai có thay đổi cũng chẳng ai chịu thiệt.”

Cả đám người đều sững sờ.

Một lúc sau, ông chú Bảy mới hừ một tiếng: “Ai nói không có thiệt hại? Ta đây lớn tuổi thế này rồi, sau này mà đi rồi, ai đứng ra nói rõ chuyện căn nhà này?”

Nhưng dù miệng nói khó nghe, đề nghị lại thực sự thấu đáo:

“Cậu cũng đừng lo, nhà cũ của ta ngày trước có phần của thằng con trai, nó đã xác nhận quyền sở hữu rồi. Sau này vợ chồng già chúng ta có đi thì cũng có người thừa kế rõ ràng, không sợ bị thu hồi đâu.”

Trời còn chưa sáng, ngoài sân đã vang lên tiếng xe tải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1013-dat-tho-cu.html.]

Tống Đàm bước xuống xe, hít sâu một hơi, lúc này mới thả lỏng người ra.

Cô vừa định gọi Kiều Kiều dậy, đã thấy ngoài sân có hai người khoác áo ngủ đi qua đi lại, một người cao to đen hôi, người còn lại thì nho nhã lịch sự… Nhưng lúc này cả hai lại vòng tới vòng lui như mấy kẻ ngốc.

Tống Đàm nhíu mày:

“Các anh sốt rồi à?”

Vừa dứt lời, hai người họ liền kích động mở cổng sân chạy tới, cố gắng hạ thấp giọng nhưng khuôn mặt thì rạng rỡ như trúng số độc đắc:

“Đàm Đàm! Chúng tôi mua nhà rồi!”

“Hả?” Tống Đàm sững sờ.

Thấy Trương Yến Bình lại lộ ra cái vẻ kích động y như buôn hàng cấm thành công, Tống Đàm dứt khoát chuyển hướng:

“Tần Quân, anh nói đi.”

Tần Quân suy nghĩ một chút, rồi tóm gọn lại:

“Chúng tôi dùng phương thức hoán đổi, giờ đã có được đất thổ cư trong làng, sang xuân có thể bắt đầu xây nhà rồi.”

Tống Đàm: …Tóm tắt hay lắm, lần sau đừng tóm tắt nữa.

Hai người họ đúng là vui mừng thật. Nghe xong màn tường thuật vừa lộn xộn vừa hào hứng của bọn họ, Tống Đàm c.uối cùng cũng hiểu ra đầu đuôi sự việc. Cô không khỏi mừng thay:

“Nhà của ông chú Bảy đâu có rẻ, hai người đủ tiền không đấy?”

“Xem thường ai vậy?” Trương Yến Bình lập tức đắc ý:

“Trước khi tới chỗ em làm c.u li, anh cũng kiếm được khối đấy nhé! Anh để dành được hơn 20 vạn rồi!”

“Nhà ông chú Bảy rao giá 90 vạn, thấp hơn giá thị trường. Anh với Tần Quân, mỗi người chỉ cần góp 45 vạn là đủ.”

Trương Yến Bình chưa tới 20 vạn, mà lại mua chung nhà, cũng khó mà vay được khoản lớn. May mà Ngô Lan và Tống Tam Thành đều có cùng suy nghĩ, thân thích đồng trang lứa, có thể giữ được ai thì cứ giữ!

Thế là chủ động cho vay.

Còn về phần Tần Quân…

Anh ta xưa nay ít tiêu tiền là vì chẳng có ham muốn mua sắm gì, thực ra cũng không thiếu thốn lắm.

Chỉ là…

Tống Đàm tò mò hỏi:

“Sau này hai người tính không chia nhà nữa hả? Sống chung luôn à?”

“Xì xì xì! Nói cái gì đấy?” Trương Yến Bình lườm cô:

“Gọi là không chia cái gì? Nhà đã có đâu mà chia? Một mảnh đất thổ cư, xây tường ngăn ra hai bên chẳng phải được rồi sao?”

“Được được!” Tống Đàm qua loa cho xong:

“Xây, chia!”

Đang nói thì Kiều Kiều mơ màng lồm cồm bò xuống xe, rồi ngẩn người:

“Á! Mở mắt ra là về đến nhà rồi ta!”

Sau đó, cậu nhóc lại liếc nhìn thầy Tần và Trương Yến Bình đang khoác áo ngủ, khẽ nhíu mày thở dài, vẻ mặt có phần già dặn, mệt mỏi:

“Haizz… Anh Yến Bình, anh sao lại thành ra thế này rồi?”

Trương Yến Bình: ???

Tôi làm sao? Tôi thế nào? Tôi đã làm cái gì chứ?!

Tống Đàm nhịn cười, trong lòng thầm nghĩ:

Đúng là bộ dáng của kẻ ra ngoài có người mới, về nhà lại bắt đầu chê vợ sầu muộn đây mà!

Kiều Kiều lại không trả lời, mà đánh trống lảng, lúc này còn vui vẻ giơ chân lên khoe:

“Xem này, giày mới của em đấy! Đẹp không ạ?”

Loading...