Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1014: Tống Giám Sinh.

Cập nhật lúc: 2025-05-20 15:26:43
Lượt xem: 185

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xì, ai thèm nhìn giày của cậu chứ!

Trương Yến Bình trừng mắt nhìn cậu nhóc, nghe thử xem cái giọng điệu vừa rồi của cậu nhóc kìa!

Không ngờ vừa liếc mắt qua đã sững người: “Ghê đấy, Kiều Kiều, giám sinh Tống, chị gái em chịu chi tiền mua hẳn đôi giày này cho em cơ à!”

“Giám sinh Tống là gì vậy ạ?” Kiều Kiều tò mò hỏi.

“À… cái này…” Lần này đến lượt Trương Yến Bình mắc nghẹn. Anh ta nhìn sang Tống Đàm với vẻ mặt nửa cười nửa không, lắp bắp rồi nhanh chóng đá quả bóng trách nhiệm: “Anh cũng quên rồi. Em biết đấy, anh đọc sách đâu nhiều bằng thầy Tần, em nhờ thầy ấy giảng cho.”

Tần Quân: …

Anh có bị ngốc không? Anh tự giải thích còn có cơ lấp l.i.ế.m qua loa, giờ lại ném cho tôi…

Thôi được, nể tình sắp mua được căn nhà, không thèm chấp cái tên ngốc này nữa.

Tần Quân khẽ cười, nét mặt có chút kỳ quái:

“Anh Yến Bình đang dùng phép ẩn dụ. Trong ‘Nho Lâm Ngoại Sử’ có một vị giám sinh họ Nghiêm, có tiền nhưng vô cùng keo kiệt. Lúc sắp c.h.ế.t rồi mà còn giơ hai ngón tay chỉ vào ngọn đèn, sống c.h.ế.t không chịu tắt thở, vì trong đèn có hai sợi bấc, đốt thế thì tốn dầu lắm.”

Kiều Kiều tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Thế thì còn ra thể thống gì nữa?!

Cậu nhóc lập tức tức giận, trong lòng thầm nghĩ: Chị nói quả không sai, hai ông anh họ nhà mình quả thực có vấn đề!

“Anh Yến Bình nói linh tinh!”

“Chị em rõ ràng rộng rãi như vậy, lại còn vất vả cực nhọc… Chị ấy còn tăng lương cho anh Yến Bình, còn mua quần áo cho anh nữa!”

Trương Yến Bình nghĩ bụng: Quần áo một bộ có hơn trăm tệ, một đôi giày mua cho em hơn ba ngàn… Trách ai? Chỉ trách mình không đáng yêu bằng Kiều Kiều thôi!

Nhưng mà, Tần Quân đúng là chẳng có tí đạo đức nào cả! Sao không biết nói giảm nói tránh cho tôi chút hả?!

“Không sao đâu.” Tống Đàm cười híp mắt: “Kiều Kiều, đừng giận nữa, có lẽ là anh Yến Bình ghen tị thôi. Em nhìn giày của anh ấy mà xem, làm sao đẹp được như giày của em chứ?”

Kiều Kiều cúi đầu nhìn, thấy đôi giày của mình vẫn trắng tinh như mới, trông vừa đẹp vừa xịn, còn giày của anh Yến Bình thì xám xịt, cũ kỹ chẳng ra sao!

Cậu lập tức đắc ý: “Vậy được rồi ạ, nhưng mà anh Yến Bình đừng ghen tị, đôi giày này không phải chị em mua cho đâu, là anh đẹp trai ở thủ đô tặng em đấy.”

Trương Yến Bình sững người, nhắc đến mấy chuyện bát quái thì não xoay nhanh như chớp, lập tức hứng thú hỏi: “Anh đẹp trai nào thế? Có phải là vị ân nhân cứu mạng của chị em không? Ối giời, ngay cả em cũng gọi như thế, chẳng lẽ đẹp trai lắm à?!”

Dù sao, Kiều Kiều vốn đã đẹp trai rồi! Nói thẳng ra, con đường trở thành hot streamer của cậu nhóc, ngoài cái m.ô.n.g tròn của Đại Vương ra, cũng phải nhờ cái gương mặt này đấy!

“Đẹp trai thật ạ! Mà anh ấy còn nấu ăn cực ngon nữa!”

Nhớ ra gì đó, Kiều Kiều vội vàng trèo ra sau lục lọi một hồi, c.uối cùng lôi ra một chiếc túi giữ nhiệt:

“Anh Yến Bình, thầy Tần, hai người ăn kem không? Là do anh đẹp trai tự làm đấy ạ.”

Giữa mùa đông, sáng sớm chưa tới 6 giờ mà đòi ăn kem?! Ai mà điên c.uồng đến mức đó chứ!

Trương Yến Bình vội xua tay từ chối.

Nhưng khi mở túi ra nhìn thử, đúng là làm tinh xảo và dễ thương thật, y hệt như mấy món trên mạng của mấy food blogger.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1014-tong-giam-sinh.html.]

“Khoan đã!” Anh ta phản ứng kịp: “Sao em biết anh ta nấu ăn ngon, các em còn tới nhà người ta rồi à?!”

Tần Quân cũng cau mày: “Nhà anh ta còn ai khác không? Kiều Kiều, thầy đã dạy rồi, ra ngoài phải cảnh giác, tốt nhất đừng tùy tiện đến nhà người khác, dù là người quen hay không quen.”

“Bọn em không có đến mà!” Kiều Kiều lắc đầu: “Anh đẹp trai bảo nhà chỉ có mình anh ấy, không tiện lắm… Nhưng mà, em đâu có đi một mình đâu, chị em cũng không đi một mình… Em đi cùng chị ấy, như thế cũng không được à?”

Nghe đến đây, cả Tần Quân và Trương Yến Bình đồng loạt thở phào.

Nói thế nào nhỉ, dù còn độc thân mà đã sớm nếm trải được cái sự khó khăn của việc nuôi trẻ rồi.

“Thôi đừng đi thì hơn.” Tần Quân nói: “Ra ngoài với chị gái, thì phải nghe lời chị.”

Quả thật, Kiều Kiều không đi một mình, nhưng Tống Đàm lại là cô gái xinh đẹp, Kiều Kiều thì cái gì cũng chẳng biết… Vẫn nên có chút cảnh giác thì hơn.

“Được rồi ạ.” Kiều Kiều thở dài: Làm trẻ con mà phải nhớ bao nhiêu là thứ thế này!

Cậu nhóc vội vã muốn mang chỗ kem que kia đi cất vào tủ đông, còn ông chú Bảy thì đã nhóm lửa từ lúc nào, giờ liền nhìn sang Tống Đàm:

“Đúng lúc con về, lát nữa ông với Yến Bình, Tần Quân bàn cái chuyện ký kết gì đó, con tiện thể mời bí thư Tiểu Chúc qua xem thế nào cho đúng quy củ, tiện tay làm cái chứng luôn.”

“Được ạ!” Mua nhà mà, chuyện lớn đấy, Tống Đàm cũng để tâm lắm, lúc này lại hỏi thêm: “Còn cần chuẩn bị gì không ông? Hôm làm tiệc sát trư thái chắc khoảng 15 mâm ạ.”

Nghĩ ngợi lại bổ sung: “Cho chắc ăn, cứ chuẩn bị 16 mâm đi ạ.”

Ông chú Bảy vung tay xua cô: “Con chạy xe cả đêm rồi, thôi đừng bận tâm cái này nữa, lên nghỉ ngơi đi.”

“Chuyện tiệc sát trư thái ông với Tiểu Giang lo rồi, thiếu gì lúc đó lập danh sách, con sắp xếp trước một ngày là được.”

“À mà, thợ mổ heo cũng mời xong rồi, lần này mổ luôn năm con nên phải thuê hẳn hai người, còn người giúp việc thì gọi quanh mười dặm tám làng là xong.”

Giờ cách ngày mổ heo còn mấy hôm, Tống Đàm cũng không vội, dạ một tiếng rồi lên lầu nghỉ.

...

Lúc này, bí thư Tiểu Chúc còn ngái ngủ, chưa kịp tranh thủ qua nhà họ Tống ăn bữa sáng nóng hổi, thì ngay trong chăn đã nhận được điện thoại của ông nội:

“Tiểu Quân à! Bên ông chuẩn bị xong rồi, hôm nay lên đường được chưa?”

Bí thư Tiểu Chúc giật mình tỉnh hẳn: “Còn tận năm ngày nữa mà ông! Sao đi sớm thế ạ?”

Giọng ông lão còn vang hơn cả cô: “Kẹt xe chứ sao, phải đi sớm thôi. Hơn nữa lần này ra ngoài ông cố gắng chỉ mang theo Tiểu Đỗ, mấy người kia cũng ráng bớt đi, mất công lắm, tranh thủ đi sớm còn hơn.”

Bí thư Tiểu Chúc tóc tai rối bù ngồi bật dậy, thở dài bất lực: “Nói trước ạ, người ta không biết ông là ai đâu, tới rồi cũng không có đãi ngộ gì đặc biệt, cứ ở ký túc xá, ăn cơm căng-tin thôi đấy ạ.”

Nói xong lại khuyên thêm: “Ông à, ông cũng thông cảm cho người ta với. Một lúc mổ hẳn năm con heo, lại còn đãi khách, bao nhiêu việc phải chuẩn bị, nhà người ta bận rộn lắm, mình kéo cả đám người đến ăn, không tiện đâu.”

Ông lão không phục: “Ăn cơm căng-tin thì ăn chứ sao! Con tưởng ông không hiểu chuyện à? Gần Tết rồi, người về thủ đô nhiều, ngày nào cũng nhộn nhạo, chẳng yên tĩnh được lúc nào. Hết họ hàng bên này, lại bạn bè bên kia dẫn theo đám nhỏ đến chơi… Mấy ông bạn già này muốn tìm chỗ yên tĩnh, nên mới tính đến quê từ sớm đấy.”

“Với lại, ông cũng đâu có ăn chực không, mang theo khối thứ đấy!”

Nghe đến đây, xa cách bầu không khí đại viện lâu rồi, bí thư Tiểu Chúc cũng ngộ ra, Tết sắp đến, trên núi cũng bắt đầu nhộn nhịp thật.

Cô nàng thở hắt ra: “Thôi được rồi, ông cứ qua đi. Tầm mấy giờ đến nơi ạ?”

Nhắc đến chuyện này, ông lão lại có chút ngại ngùng: “Hành lý sắp xếp xong hết rồi, xe cũng chờ sẵn dưới nhà. Giờ khởi hành luôn, chắc tầm bốn, năm giờ chiều là đến.”

Thao Dang

Bí thư Tiểu Chúc: …

Loading...