Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1015: Rau trong thôn.

Cập nhật lúc: 2025-05-20 15:26:45
Lượt xem: 203

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Các ông lão nói được làm được, bảo bốn, năm giờ chiều mới đến, thế mà ba giờ rưỡi đã có mặt ở Vân Thành rồi.

Bí thư Tiểu Chúc bất lực, đành phải đi kiểm tra lại phòng ký túc xá.

Chỗ này cô ấy đã sắp xếp xong xuôi từ trước, chăn ga gối nệm đều tinh tươm sạch sẽ, tuy nhà ở quê có chút lạnh, nhưng trong phòng bật điều hòa được. Hơn nữa, nhà họ Tống còn có một gian phòng lớn nhóm lò sưởi, phòng khách cũng lắp sưởi ấm, thực sự mà ở thì bí thư Tiểu Chúc thấy cũng khá thoải mái.

Giờ chỉ còn bàn chuyện tiền ăn thôi.

Tiền thuê trọ thì đã thống nhất trước, mỗi tháng 1000, nên Ngô Lan nói thẳng:

“Đó là ông nội cháu chứ có phải người ngoài đâu, mình đã nói xong chuyện tiền trọ rồi, tiền ăn cứ để ăn ở nhà ăn tập thể, không tính làm gì.”

Hè năm ngoái chẳng phải cũng nhận không ít rượu ngon t.h.u.ố.c lá xịn người ta gửi tới đó sao.

“Thế không được.” Bí thư Tiểu Chúc lắc đầu:

“Tiền nào ra tiền nấy, đạo lý rõ ràng, ông nội cháu dẫn tới mười người đấy! Không tính tiền thì nhà dì lỗ nặng ạ.”

Nhà ăn trên núi nấu cơm chẳng phải cũng phải tốn tiền sao?

Nói thế Ngô Lan cũng hơi ngại:

“Nhưng mà nhà trong làng mình, một tháng có thuê nổi 1000 đâu…”

Bí thư Tiểu Chúc bật cười:

“Dì à, năm sau đừng cứ lo chuyện nhà mãi, đưa Kiều Kiều ra ngoài du lịch chút đi. Ở ngoài kia, nhà nghỉ bình dân cũng hai ba trăm một đêm rồi.”

“Xem nhiều rồi dì sẽ biết, tiền này đối với mấy người hay đi du lịch, thật sự chẳng đáng là bao.”

“Với lại hè năm ngoái mấy người đi câu cá đó, ăn ở cả tháng cũng hết 3000, mà còn ở ký túc xá công nhân cơ mà.”

Dù nói thế, Ngô Lan cũng thấy ngại:

“Nhưng mà đám câu cá đó ăn khỏe lắm… còn mấy người già này… Hay là thế này, mọi người cứ ở trước đi.”

Bà tính toán:

“Chẳng phải có năm phòng cho ông nội cháu sao, còn chừa cho cháu một phòng nữa sao? Dù sao cũng không ở hết tháng, mười ngày nửa tháng thôi, mỗi phòng cứ tính 1000 đi.”

Bí thư Tiểu Chúc cũng chịu thua, tính toán với Ngô Lan thì đừng mong rạch ròi được, cô dứt khoát chuyển khoản thẳng cho Tống Đàm:

[Tiền ăn mỗi người 100 một ngày, tiền trọ 5000. Đừng trả lại đấy, phiền phức lắm.]

Thao Dang

Tống Đàm đang nói chuyện với ông chú Bảy, nhận được tin nhắn chỉ biết im lặng: …

Cô nhanh tay nhận tiền luôn:

[Được, mai cô mang thêm hai cân lá thuốc cho ông nội nhé. Tiền tôi nhận rồi, cô nhớ nói với mẹ tôi một tiếng.]

Bí thư Tiểu Chúc lúc này mới hài lòng: Phải có qua có lại, như vậy mới lâu dài chứ!

Mà ông chú Bảy thấy cô không nói gì, cũng hơi ngại:

“Đàm Đàm, trước hứa với con rồi, con lo cho chúng ta dưỡng già, ta để lại căn nhà cho con… Nhưng giờ người ta đòi mua rồi, cháu gái cũng đến thành phố học, cần chỗ ở, sau này con đi thành phố xem thêm căn nhà khác nhé.”

Ông còn hứa chắc nịch:

“Ta có tiền.”

Tống Đàm thở dài:

“Sớm nói rồi, tụi con ai cũng chẳng ham căn nhà đó đâu, ai ở chứ? Con mà muốn mua thì đã mua lâu rồi.”

“Ông chú Bảy à, mai ông lên thành phố làm công chứng thỏa thuận đi, anh Yến Bình nhà mình có nhà sẵn rồi, con trai ông sau này cũng có đất và nhà mới, vậy là hai bên chẳng ai thiệt cả.”

Nếu mai này ông chú Bảy không còn nữa, con trai ông ấy mà lật lọng đòi lại nhà trong làng, thì cũng chẳng sao.

Tống Đàm cô nhà trống trên núi dưới núi đầy ra đó, chẳng lẽ còn thiếu chỗ ở cho họ sao?

Vừa nói cô vừa lẩm bẩm:

“Con đã nói rồi, phòng ký túc xá đơn ai ở một mình thì phân cho hẳn một căn, hồi đó chính thầy Tần tự đòi thế mà, giờ lại lo chuyện mua nhà…”

Ông chú Bảy thở phào, lúc này cười nói:

“Con không hiểu đâu, hai đứa nhỏ ở chỗ con thì sướng thật đấy, nhưng rốt c.uộc cũng là chỗ của con. Mai kia yêu đương rồi, người ta ở thế cũng ngại… Có chỗ của mình vẫn yên tâm hơn.”

“Với lại nhà ta xin được đất, làm hẳn cái sân nhỏ, cũng không giống ký túc xá của con… Nếu không bọn họ tìm ta làm gì? Đổi trực tiếp với con chẳng phải tiện hơn sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1015-rau-trong-thon.html.]

Tống Đàm thở dài, lý lẽ cô cũng hiểu, giờ chỉ có thể làm vậy thôi.

Nhìn khắp cả làng, đúng là chẳng có ai khiến người ta yên tâm bằng nhà ông chú Bảy.

Có điều, ông chú Bảy lại cứ khăng khăng lo chuyện dưỡng già, lúc này lại nhắc:

“Con vẫn nên đi xem cái nhà dưỡng già đi…”

Tống Đàm cau mày:

“Ông đừng lo lắng nữa mà! Hồi đó đã nói rõ là chờ con dưỡng già mới nhận căn nhà này, bây giờ lại thành ra ông nấu cơm nuôi tụi con, sao ông cứ áy náy thế ạ?”

“Cũng đừng lo không ai lo dưỡng già. Kiều Kiều bây giờ được dạy dỗ đàng hoàng, cho dù tụi con không đáng tin, thằng bé cũng biết chăm sóc người già rồi!”

Cô vừa nói vừa dỗ dành cặp vợ chồng già:

“Yên tâm đi ạ!”

Ông chú Bảy với bà thím Bảy thở dài, rồi lại ghé sát vào, hạ giọng:

“Thế con rảnh thì đưa Kiều Kiều lên thị trấn làm cái thẻ ngân hàng, hằng tháng chuyển 2000 vào đấy cho nó … Đây là tiền ông dành cho thằng bé, con đừng có đụng vào đấy đấy nhé!”

“Vợ chồng ông có bảo hiểm y tế, cũng có lương hưu, còn có tiền tiết kiệm, tuổi già cũng chẳng tiêu pha gì nhiều đâu.”

Tống Đàm: …

Nghĩ cũng hay đấy, lần sau đừng nghĩ nữa!

Còn sợ cô sau này lấy chồng rồi lơ luôn thằng bé… Tống Đàm dở khóc dở cười:

“Được rồi! Cứ quyết thế đi ạ!”

Nhìn hai ông bà già cười toe toét đi vào bếp chuẩn bị bữa tối, Tống Đàm cũng thở phào nhẹ nhõm:

Phiền thật, cô chẳng muốn dây vào mấy chuyện này thêm lần nào nữa.

Vẫn là phải trông cậy vào cái gì cũng biết như bí thư Tiểu Chúc!

Mà lúc này, bí thư Tiểu Chúc vừa khéo quay sang cô:

“Tống Đàm, ông bà tôi chắc nửa tiếng nữa sẽ tới.”

“Được, mẹ tôi chuẩn bị sẵn trà ngon rồi… Mà giờ cũng sắp tối rồi, họ uống trà không sao chứ?”

Bí thư Tiểu Chúc: … Hay là thôi đi thì hơn.

Chứ với cái loại trà của nhà họ Tống, trà vụn uống vào còn đỡ, chứ trà xịn mà uống giờ này, tối nay kiểu gì cũng lăn qua lộn lại suốt đêm.

“À mà,” bí thư Tiểu Chúc lại nhớ ra một chuyện:

“Tôi thấy nhà nào trong thôn cũng bắt đầu chuẩn bị củ cải với cải thảo rồi, chỗ người mà cô liên hệ hôm trước, họ chắc chắn sẽ thu mua đấy chứ?”

Tống Đàm gật đầu:

“Yên tâm, bao nhiêu cũng tiêu thụ được hết, nhưng mà tốt nhất là bán từng nhà một, để bán lẻ trên thị trường có cái chênh lệch về thời gian.”

Cô lấy điện thoại ra:

“Để tôi gọi cho lão Triệu trước. Mà giờ cô rảnh không, hay qua nhà thím Lý Lan Hoa hỏi xem họ có bán không?”

Củ cải với cải thảo nặng ký lắm, đừng nhìn lúc đầu không lấy bao nhiêu cây giống, chứ thật sự trồng lên rồi, sợ rằng trước cửa sau nhà chỗ nào cũng chất cả trăm cân.

Còn có mấy người trồng hẳn ngoài ruộng, đừng thấy người trồng không nhiều mà lầm, năng suất cũng không phải ít đâu.

Bên này, điện thoại lão Triệu cũng được kết nối:

“Bắt đầu bán củ cải, cải thảo rồi à? Được, cô nói giá đi, tôi mua trước mỗi loại 1000 cân.”

“Qua hai ba hôm nữa rồi lấy tiếp.”

Đừng nhìn lão Triệu ngày thường tính toán chi li, bủn xỉn, chứ giờ hợp tác lâu rồi, ngược lại lại thoải mái hẳn.

Tống Đàm cũng thẳng thắn:

“Tôi chưa nếm thử, mai thử rồi thương lượng giá sau rồi báo cho anh, chắc chắn không dưới 5 tệ đâu.”

Năm tệ với giá củ cải cải thảo trên chợ bây giờ, thật sự là giá trên trời! Nhưng lão Triệu hợp tác với Tống Đàm hơn nửa năm rồi, vừa nghe xong chỉ thấy mức giá này còn rẻ đến khó tin!

Nếu không phải Tống Đàm đã nói trước là rau trong thôn không thể bán hết cho ông ta, lão đã muốn gào lên:

“Tôi bao hết rồi!”

Loading...