Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1016: Cháu gái ruột.

Cập nhật lúc: 2025-05-20 15:26:47
Lượt xem: 194

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bí thư Tiểu Chúc vừa đi dạo vừa lững thững đến trước cổng nhà Lý Lan Hoa, đúng lúc thấy bà ấy đang lom khom cầm d.a.o c.h.ặ.t cải thảo nhỏ, bất giác bật cười:

“Thím Lý, thím có bán cải không đấy?”

Lý Lan Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, liền nở nụ cười tươi rói:

“Ôi chà, bí thư Tiểu Chúc à, ăn cơm chưa? Tối nay nhà tôi có món cải thảo nhỏ nấu với thịt heo và miến đấy, vào ăn cùng đi!”

Vừa nói, bà vừa khen không ngớt:

“Cái giống rau nhà Tống Đàm cho đúng là tốt thật đấy, chả mấy khi chăm mà lớn vù vù thế này, cô xem cây cải này, chắc nịch chưa!”

“Vị cũng ngon lắm nhé, không biết người ta trồng thế nào mà ăn vào lại ngọt thanh như vậy, chỉ cần chần qua nước sôi thôi là ngọt mát lắm rồi!”

“Vào ăn thử xem, chắc chắn ngon!”

Lý Lan Hoa trồng cải nửa đời người rồi mà chưa từng trồng ra được vị ngon như thế.

Bí thư Tiểu Chúc xua tay liên tục:

“Thôi thôi thím ơi, ở làng mình mà, cứ đến giờ cơm mà đứng trước cửa nhà người ta là lại bị kéo vào ăn mất thôi.”

Cô nói thẳng luôn:

“Tối nay ông bà nội tôi đến rồi, Tống Đàm bảo làm bữa cơm đón tiếp, bọn tôi ăn bên đó.”

“Ôi giời!” Lý Lan Hoa tò mò xen lẫn ghen tị:

“Nhà con bé đó nấu ăn ngon phải biết, thế thì tôi không giữ cô nữa… mà ông bà cô qua làm gì thế? Giờ vé xe chắc cũng dễ mua ha?”

Bí thư Tiểu Chúc cười đáp:

“Có người nhà lái xe đưa đi rồi ạ, chắc vé cũng không khó lắm… À mà thím này, Tống Đàm bảo tôi hỏi, bác có bán cải thảo với củ cải không? Nếu bán, cô ấy sẽ gọi người đến thu mua.”

Nhắc đến chuyện kiếm tiền là Lý Lan Hoa tỉnh táo ngay, ôm cây cải đi ra khỏi vườn, gật đầu lia lịa:

“Bán! Bán! Giá thế nào thế cô?”

Bí thư Tiểu Chúc suy nghĩ rồi nói:

“Hình như cô ấy có nói qua, chắc cũng phải mấy tệ một cân đấy… Hai ba tệ gì đó ạ.”

Xì!

Hai ba trrj một cân cải thảo với củ cải á?!

Lý Lan Hoa cúi đầu nhìn cây cải nặng trịch trong tay, phải cũng đến mười cân rồi! Quay đầu nhìn sang mảnh vườn bên cạnh, lập tức như bị điện giật, hớt hải lao vào vườn đuổi lũ gà đang nhởn nhơ bới đất ra, sau đó chốt c.h.ặ.t cổng rào cẩn thận.

Nhìn cây cải trong tay, bà lẩm bẩm:

“Cây này cũng được hai chục tệ rồi đấy…” Thế tối nay không ăn cải thảo nấu thịt heo và miến cũng được mà, có sao đâu?

Một lát sau, bà lại tiếc rẻ:

“Sao mùa thu năm ngoái mình không chịu đi làm thuê thêm mấy hôm, trồng thêm ít giống cải nhỉ? Có tốn công gì đâu mà giờ hối hận không kịp!”

Nhưng Bí thư Tiểu Chúc đã hỏi xong rồi, giờ lại thong thả đi về:

“Thím nhớ hỏi thêm mấy nhà xem có ai bán không nhé? Nếu có thì tối nhắn một câu trong nhóm là được. Còn chuyện giá cả hay yêu cầu cụ thể gì đó, để mai nói sau. Đừng có tối nay phấn khởi quá mà c.h.ặ.t hết cải luôn đấy nhé!”

“Được được được!” Lý Lan Hoa mừng rơn, vui đến mức quên cả chào tạm biệt, ôm cây cải hí hửng chạy vào nhà.

Bí thư Tiểu Chúc vừa quay người, chợt nghe thấy tiếng xe ô tô từ xa vọng lại.

Một lát sau, tiếng động cơ mỗi lúc một gần, cô đứng bên đường ngóng, chẳng mấy chốc đã thấy một chiếc Audi màu trầm từ từ chạy tới.

Khỏi cần đoán cũng biết, ngoài ông nội mình còn ai vào đây chứ? Biển số thủ đô hẳn hoi!

Bí thư Tiểu Chúc nở nụ cười rạng rỡ, lon ton đứng chờ.

Nhưng xe chạy chậm mà chẳng thèm dừng, cứ thế lướt qua cô.

Rồi chiếc thứ hai, chiếc thứ ba…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1016-chau-gai-ruot.html.]

Bí thư Tiểu Chúc im bặt, nụ cười dần tắt.

Cô ta giữ nghiêm mặt, mãi đến khi chiếc xe thứ năm chầm chậm dừng lại trước mặt, cửa sổ ghế lái hạ xuống, người tài xế có diện mạo bình thường nhưng toát lên vẻ khiêm nhường hỏi:

“Xin chào, cho hỏi nhà họ Tống là rẽ ở lũy tre phía trước phải không?”

Bí thư Tiểu Chúc liếc mắt nhìn về phía ghế sau, lúc này khẽ hừ một tiếng:

“Được lắm, được lắm! Lúc cần tôi thì gọi nào là cháu gái lớn, cháu gái ruột, Tiểu Quân, Quân Quân… Giờ biết đường rồi, không cần đến tôi nữa, ai cũng làm như không quen biết tôi ấy nhỉ!”

Vừa nói xong, tài xế sững người một chút, kế đó cửa sổ phía sau xe cũng hạ xuống nhanh như chớp:

“Ôi chao, là Tiểu Quân đây mà! Sao giờ trắng trẻo mũm mĩm thế này?”

Bên trong là một khuôn mặt hiền từ, dường như hoàn toàn không để tâm đến lời oán thán của cô, lúc này còn chau mày than thở:

“Cũng tại cái lão Chúc kia, cứ bảo hè đến cháu phơi nắng đen thui như con khỉ… Cháu xem, cháu xem này, đây mới đúng là cháu gái ruột chứ! Nhìn cái mặt tròn tròn, hồng hào đáng yêu thế kia, ai mà chẳng thích!”

Bí thư Tiểu Chúc: …

Cô cố nín nhịn, nhưng c.uối cùng vẫn không kìm được bật cười, hừ nhẹ một tiếng:

“Ông nội Lý, lần này ông cũng đến à… Thôi đừng khen nữa, khen mãi mà đồ thì có bấy nhiêu, có đáng gì đâu ạ.”

Còn cái chuyện “con khỉ đen” với “trắng trẻo mũm mĩm” ấy à… Dù có phải hình dung mấy cô gái trẻ thì cô đây, một bí thư làng đường đường chính chính, cũng chẳng đến mức phải cãi nhau với ông nội nhà mình chứ?

Haiz!

Mà nói đi cũng phải nói lại, lọ kem dưỡng da tay của nhà Tống Đàm đúng là tốt thật! Mùa đông gió rét da khô, lười biếng một tí thì cứ thế bôi cả mặt lẫn tay luôn, thế mà chỉ mới hơn tháng, da dẻ đã mịn màng hẳn.

Kết hợp với thân hình ngày càng “có phúc khí”, so với dáng vẻ gầy nhẳng trước đây, quả thực là… trắng trẻo mũm mĩm rồi còn gì!

Mà nói trắng ra, cái thân hình mũm mĩm này cũng nhờ công lớn của đồ ăn nhà họ Tống ấy chứ!

Nghĩ đến đây, tâm trạng cô lại vui vẻ hẳn. Dù sao thì, có ai ngày nào cũng được ăn ngon mà lại thấy buồn được đâu?

Nhưng chiêu “ly gián” của lão Lý vẫn chưa xong đâu nhé!

Chỉ thấy ông lão trực tiếp xuống xe:

“Đi nào đi nào, ông xuống xe đi bộ cùng cháu vài bước, không khéo vào nhà người ta rồi người ta biết ông không nhận ra cháu gái ruột, nói ra thì mất mặt lắm.”

Thao Dang

Nói rồi, tài xế cũng nhanh chóng xuống xe, cầm lấy chiếc áo lông vũ cho ông.

Bí thư Tiểu Chúc nhìn chân ông lão, vội vàng đẩy ông trở lại xe:

“Cháu bảo rồi mà, quê mình lạnh, sao lúc đi các người không chịu mặc quần bông ạ!”

Lão Lý không lay chuyển chút nào:

“Con gái các cháu sợ lạnh chứ ông có sợ đâu, hồi trẻ, mùa đông, ông còn chỉ mặc đúng cái áo đơn ấy chứ!”

“Vâng ạ!” Bí thư Tiểu Chúc lập tức đón lời:

“Cha cháu hồi còn trẻ giữa mùa rét cũng chỉ mặc áo khoác bò với quần jean, kết quả bị ông nội cháu đánh cho một trận nên thân đấy ạ!”

Lão Lý: …

Chúc Quân nhanh tay đóng sập cửa xe:

“Thôi được rồi, thôi được rồi, rẽ ở lũy tre phía trước, ông cứ lên xe đi cho ấm.”

Cô thở dài chua chát:

“Không nhận ra thì làm sao được, có đồ ngon chẳng phải cũng đều phải biếu các ông hết đấy thôi!”

Mà bên này, bốn chiếc xe Audi cứ như được copy-paste ra, đậu thẳng hàng ngay trước cửa nhà, làm cái chiếc bán tải cũ kỹ đậu bên cạnh trông thật là… thê thảm.

Các tài xế lần lượt xuống xe, đồng loạt mở cửa sau, động tác chỉnh tề như rập khuôn.

Mà cảnh này, không ai thấy hết, chỉ có Tống Tam Thành nghe động tĩnh, ló đầu nhìn ra, vừa thấy hàng xe ấy, mắt ông liền sáng rực lên, cả người phấn khởi hẳn:

“Ôi chao, Ngô Lan, có khách quý tới kìa!”

“Là ông nội của Bí thư Tiểu Chúc đó hả? Ôi chao, cụ ơi, nhà cụ đông anh em thật đấy! Tinh thần cũng phấn chấn quá trời! Nào nào, mời vào nhà uống chén trà!”

Loading...