Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1017: Những chiếc quần bông giả da của các ông.
Cập nhật lúc: 2025-05-20 15:26:49
Lượt xem: 222
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão Chúc chẳng hề ngại ngùng, lập tức nghênh đón:
“Đúng thế, Chúc Quân là cháu gái tôi… Mấy người bên cạnh đây đều là huynh đệ kết nghĩa từ thời trẻ của tôi, còn có cả bà con họ hàng nữa… Lần này mặt dày kéo tới đông quá, quấy rầy rồi nhé!”
“Ôi dào!” Ngô Lan nào có để bụng. “Nói gì thế không biết? Bí thư Tiểu Chúc chính là người trong nhà, đã đến rồi thì đều là người thân cả… Mau mau, ngoài trời lạnh lắm, vào nhà ngồi nào! Phòng lớn hôm nay đã nhóm lò sưởi rồi đấy ạ!”
Chắc là do ngồi trong xe lâu, mấy người vừa đến ai cũng ăn mặc khá phong phanh, Ngô Lan còn lo lắng hỏi:
“Có mang đồ dày theo không ạ? Không có thì để tôi lấy cho mấy cái quần bông giả da mặc cho ấm nhé?”
Nhà vẫn còn mấy chục cái quần bông giả da chuẩn bị phát quà Tết, chưa kịp gửi đi đâu!
Vừa định dẫn người vào nhà, thì bên ngoài lại vang lên tiếng động cơ ô tô, chiếc Audi đen thứ năm giống hệt mấy chiếc trước chầm chậm đỗ ngay trước cổng sân.
Đợi xe dừng hẳn, cả nhà họ Tống đều sững người. Bởi vì tài xế vừa mở cửa bước xuống, dáng đứng thẳng tắp, tay thuận tiện mở cửa sau, còn khom người che đầu cho người bên trong.
Động tác ấy mượt mà tự nhiên, như thể đã làm đến hàng nghìn, hàng vạn lần rồi, khiến đám người trong sân nhìn mà há hốc mồm.
Trời đất ơi! Bọn họ suốt ngày quanh quẩn ở làng, đã từng thấy ai mà con cháu phục vụ ông lão kiểu này chưa? Đúng là có hiếu thật, nhưng mà… sao nhìn vẫn thấy có chỗ nào sai sai nhỉ?
Tống Tam Thành ngạc nhiên lia mắt từ đám người già chững chạc sang đám thanh niên đứng thẳng tắp, trong lòng thầm nghĩ, mấy đứa con cháu của các ông bạn kết nghĩa với ông lão nhà bí thư Tiểu Chúc, sao nhìn chẳng giống người thường chút nào vậy?
Đang định cất lời khách sáo, chợt thấy một ông lão nhỏ con phía trước bật cười ha hả:
“Lão Chúc à, ông làm ông nội mà như không ấy, cháu gái ông đứng chờ ở bên đường, ông lại không nhận ra! Đợi tí nữa khéo làm con bé Chúc Quân khóc mất!”
Câu này vừa dứt, cả sân lập tức xôn xao náo nhiệt.
Lão Chúc ngơ ngác:
“Hả? Cái gì cơ?”
Cháu gái tôi hè năm ngoái còn đen nhẻm gầy nhom qua video call kia mà! Dọc đường về đây tôi có thấy ai giống đâu?
Quay người nhìn ra ngoài cổng, chỉ thấy một cô gái quen mặt, quấn c.h.ặ.t áo bông, đang bực tức sải bước đi vào. Da dẻ trắng hồng, mặt tròn tròn, giống y như là… vừa gặp qua ban nãy!
“Hít!” Lão Chúc hít sâu một hơi!
Chờ đến khi bí thư Tiểu Chúc mặt nghiêm nghị đi đến gần, đám ông lão nhanh chóng xúm lại khen nức nở:
“Ối chà! Mới có mấy bữa mà con bé Chúc Quân của chúng ta trắng trẻo có phúc khí thế này rồi à!”
“Quân Quân à, chuyện riêng của con giải quyết xong chưa? Ông có đứa cháu ngoại đến…”
“Con bé Tiểu Quân càng lớn càng xinh ra nha! Mấy năm không gặp mà nhận không ra luôn đấy!”
“Phải đấy, hồi trước Quân Quân suốt ngày loanh quanh trên núi, sau này đi làm xa mấy năm, bọn ông cũng không gặp được…”
Chúc Quân bĩu môi:
“Không ai nhận ra con cả… Thôi được rồi, đã tới đây thì đều là người nhà, đừng khách sáo nữa. Ông ơi, con thấy mấy ông mặc áo lông vũ cũng tạm được, nhưng quần thì không ổn lắm đâu. Hay là con dẫn mọi người về chỗ ở thay đồ trước nhé?”
“Được đấy!”
Lão Chúc vội dặn dò:
“Tiểu Đỗ, lên núi với bọn ta thì cũng thay luôn đi nhé! Ta nhớ có mang theo cái quần lông cừu mà, phải không?”
“Ông mặc quần lông cừu làm gì chứ!” Ngô Lan c.uối cùng cũng chen được vào giữa tiếng cười nói rôm rả:
“Các ông đến chơi thì đừng mặc đồ đắt tiền, nhỡ đâu bén lửa hay bị rách thì tiếc lắm.”
Bà lại đề nghị:
“Hay là để tôi lấy mấy cái quần bông giả da cho, mặc ấm mà lại bền!”
“Được đấy!” Lão Lý vừa tới sau cùng lại cực kỳ phóng khoáng:
Thao Dang
“Quần này toàn bọn trẻ nhà tôi mua cho, đắt đỏ quá, mặc đâu cũng thấy không tiện… Quần bông giả da ngon lành lắm, lấy cho tôi một cái đi!”
Mấy ông già đều chẳng phải kiểu kén cá chọn canh, cũng không định ở yên trong làng lâu, nên ai nấy đều đồng ý hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1017-nhung-chiec-quan-bong-gia-da-cua-cac-ong.html.]
Ngô Lan sung sướng đi vào nhà lục lọi thùng đồ, để mặc Tống Tam Thành đứng ngoài trông chừng đám con cháu, bọn họ thì mở cốp xe lấy ra một đống đồ.
Thuốc lá, rượu, đông trùng hạ thảo, tổ yến, nhân sâm…
Hộp quà được đóng gói cực kỳ tinh tế, nhất là hộp đựng nhân sâm, trong suốt có thể nhìn thấy rõ cây sâm được cố định trên bảng trưng bày, mà nhìn dáng vẻ mấy người kia, hình như còn định mang mấy thứ đó tới tận tay mình.
Tống Tam Thành lập tức cảm thấy tê dại cả người!
Nhà kiểu gì mà lại tặng quà kiểu này cho mình chứ?! Cái ơn này to cỡ nào mới trả nổi đây? Còn mấy thứ rượu thuốc, t.h.u.ố.c lá này nữa, trời ơi, toàn là mấy nhãn hàng đắt đỏ không đấy!
Tống Tam Thành hoảng loạn hẳn lên, thấy Tiểu Đỗ đã xách mấy túi lớn đi về phía này, vội vàng né tránh:
“Thế này là sao? Thế này là sao chứ?!”
Lão Chúc thì cười tít mắt:
“Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng mà.”
Ông cầm lấy mấy túi trong tay Tiểu Đỗ, thẳng tay nhét vào tay Tống Tam Thành:
“Nhà chúng tôi có Tiểu Quân cũng nhờ vả được không ít trong làng, nay lại tới làm phiền... Không nhận thì ngại lắm. Mấy thứ này cũng là người ta biếu, để ở nhà không ai ăn cũng phí... mà cất đâu bây giờ?”
Lúc này, Ngô Lan đang cầm chiếc quần bông giả da đi ra, vừa bước vào sân đã thấy náo nhiệt cả lên, ngây người đứng lại.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tống Đàm từ trong bếp đi ra.
“Dưa cải muối này ngon ghê!”
Giữa trời đông giá rét, cô chỉ mặc mỗi cái áo len, tay áo xắn cao, để lộ cánh tay trắng nõn.
Nhưng ánh mắt mọi người lúc này đều dán lên... chính xác hơn là dán vào tay cô.
Trên tay cô đang cầm một cây cải muối trắng nõn, lá vàng mềm mại, chắc vừa vớt từ trong chum dưa ra, còn đang nhỏ từng giọt nước xuống.
Mà Tống Đàm thì ngay dưới ánh mắt của mọi người, thản nhiên bẻ một miếng lá, cho thẳng vào miệng…
“Ực.”
Không biết ai lén nuốt nước bọt.
Mà miếng dưa muối ấy nhìn thật sự rất ngon! Không thì sao mà cô gái trước mặt bẻ hết miếng này tới miếng khác, ăn liền ba bốn miếng, tí nữa là hết sạch luôn rồi?!
Thuận miệng còn quay vào bếp hô to một câu:
“Ông chú Bảy à, vớt thêm mấy cây nữa đi! Con thấy khỏi cần xào nấu gì hết, cứ thế ăn là ngon nhất rồi!”
Còn Kiều Kiều cũng nhanh chóng chui ra từ trong bếp, tay trái cầm gừng muối, tay phải cầm củ cải muối:
“Chị, hai món này cũng ngon lắm nè! Chị ăn cái nào ạ?”
Rồi cậu nhóc chợt sững người, giữa đám đông nhìn thấy người quen, bí thư Tiểu Chúc, đôi mắt sáng rực hẳn lên:
“Chị bí thư! Đây đều là ông nội của chị hả? Oa, chị còn có nhiều anh trai như vậy nữa nha!”
Ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ!
Đặc biệt là mấy anh trai kia ai cũng tay xách nách mang, nhìn có vẻ khỏe mạnh, siêng năng, chẳng như mấy ông anh họ bên nhà mình.
Kiều Kiều vừa dứt câu, bí thư Tiểu Chúc lập tức nắm được thế chủ động, thẳng tay mở cửa phòng khách:
“Vào vào, mang hết mấy thứ này để trong phòng!”
Cô vừa nói xong, mấy chàng trai cao ráo, dáng người săn chắc đã nhanh nhẹn bước tới. Rõ ràng chẳng chạy nhảy gì, vậy mà chỉ mấy bước đã vào trong nhà, sắp xếp đồ đạc gọn gàng sát tường, kéo thành một hàng dài tít tắp.
Tống Tam Thành còn chưa kịp há miệng nói gì, đã thấy bí thư Tiểu Chúc từ tay Ngô Lan nhận thêm mấy chiếc quần bông:
“Dì à, mấy giờ mình ăn cơm vậy ạ? Để cháu dẫn ông với mấy người anh lên núi thay đồ trước.”
Ngô Lan ngẩn ngơ, theo phản xạ đáp lại:
“Còn sớm mà, tầm 6 giờ là vừa.”