Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1020: Tứ Bảo được thưởng.
Cập nhật lúc: 2025-05-20 15:26:56
Lượt xem: 371
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhổ củ cải thật ra chẳng có gì khó, nhưng mấu chốt là mỗi người chỉ được nhổ đúng một cây. Mấy ông lão nhìn nhau, vẻ mặt thản nhiên như không, nhưng trong đầu thì đang diễn ra một trận chiến căng thẳng.
Vì thế mới trái nhìn phải ngó, trong vườn rau cứ như mấy con đà điểu vươn cổ, mãi mà vẫn chưa tìm ra được cây nào to nhất.
Bí thư Tiểu Chúc bĩu môi: Đúng kiểu tâm lý con gấu bẻ ngô, cứ nghĩ cây tốt nhất luôn ở phía trước ấy mà.
“Nhanh nhanh lên đi ạ.” Cô giục: “Ăn xong bữa này, qua một lúc nữa vừa khéo đến giờ cơm tối… Mấy hũ tương dưa hấu cháu gửi trước đó không phải ngon miệng lắm à?”
Sụt sịt!
Vừa nhắc tới món đó, đám người lập tức nước miếng suýt trào ra, lão Chúc không chần chừ nữa, cúi người ra tay nhanh như chớp:
“v.út!”
Đã lôi được một củ cải lên khỏi đất.
Tứ Bảo lập tức phóng tới, không một tiếng động, ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm.
Lão Chúc không nhịn được khen: “Giỏi lắm, chó ngoan!”
Bí thư Tiểu Chúc đã xách sẵn một củ trong tay, thấy thế cười cười: “Được rồi, vất vả cho Tứ Bảo nhà ta rồi, lát nữa ta rửa củ cải cho ăn luôn nhé.”
Dứt lời, cô nhận luôn củ cải của lão Chúc, vừa ra khỏi vườn rau đã ngồi xổm xuống cạnh con mương, mượn dòng suối trong mát bắt đầu rửa.
Tiểu Đỗ theo phản xạ nói: “Nước suối thế này dễ có ký sinh…”
Còn chưa dứt lời, lão Chúc đã cười mắng: “Đừng nghe mấy ông bác sĩ sức khỏe c.h.é.m gió! Cậu cứ nói xem lúc huấn luyện cậu chưa từng uống nước kiểu gì à?”
Tiểu Đỗ cũng bật cười, lúc này ngồi xuống nói: “Tiểu Quân, củ cải để tôi rửa cho, nước này lạnh lắm.”
Bí thư Tiểu Chúc bừng tỉnh: “Ờ đúng đúng, tôi còn phải dưỡng da chứ!”
Rồi nhanh chóng nhường chỗ, lấy giấy lau tay, còn lôi trong túi ra lọ kem dưỡng tay bé xíu, cẩn thận thoa đều.
Nhìn mà lão Chúc cau mày: “Ở nhà trước kia có thấy con điệu đà thế này đâu.”
Bí thư Tiểu Chúc thầm nghĩ: Ông hiểu gì chứ, trắng mập với đen mập cái nào nhìn đẹp hơn con chẳng lẽ không biết à?
Cô vừa thoa kem, Tứ Bảo đã đứng ngay bên cạnh, mắt sáng rực, không nói câu nào. Rồi, chín người còn lại cũng lần lượt nhổ xong củ cải, bắt chước Tiểu Đỗ, ngồi xổm rửa sạch từng củ.
Nói thật chứ, đồ thiên nhiên mà, cái trải nghiệm này cũng… đúng chất thiên nhiên luôn.
Tiểu Đỗ, với kinh nghiệm làm vệ sĩ lâu năm, tâm tư ngày càng tỉ mỉ. Anh ta rút con d.a.o nhỏ mang theo bên người, lia một đường sắc ngọt cắt ngay phần đầu củ cải có chồi non và lá già, mớ lá úa rơi lả tả.
Tứ Bảo “gâu” một tiếng, lập tức ngoạm lấy, rồi quay người chạy về cái chuồng nhỏ của mình, từ trong đó tha ra cái chậu inox to đùng.
Mọi người nhìn kỹ lại, thấy mớ lá già và củ cải non kia đã được nó cho hết vào chậu, đám lá xanh biếc còn thò lò ra ngoài.
Tiểu Đỗ cũng sững sờ, theo bản năng nói: “Hay là để tôi vặt nhỏ lá ra cho…”
Anh ta vừa dứt lời, Tứ Bảo đã hớn hở lắc lắc cái nơ bướm màu vàng trên cổ, hùng hổ bưng cái chậu đặt ngay ngắn trước mặt anh ta.
Lão Chúc kinh ngạc: “Nó hiểu luôn cả thế à?”
“Hiểu chứ, sao mà không hiểu được ạ… Tứ Bảo nhà ta trông núi đấy, thông minh lắm! Đúng không nào, Tứ Bảo?”
“Gâu!” Tứ Bảo ngẩng cao đầu, cái nơ bướm phất phơ theo gió.
Tiểu Đỗ liền lặng lẽ ngồi xổm, đưa tay vặt mấy cọng lá dài cồng kềnh thành từng khúc, gọn gàng thả lại vào chậu.
Quả nhiên, Tứ Bảo hài lòng lắm, ngậm chậu quay lại chuồng.
Tiểu Đỗ ngẩn ra một lúc: “Ơ, còn nhiều củ cải chưa cắt cơ mà.”
Bí thư Tiểu Chúc cười hì hì: “Anh Tiểu Đỗ à, thế này anh không hiểu rồi. Tứ Bảo nhà ta có nguyên tắc lắm, người ta hứa cho nó một củ thôi, còn chín cái đầu củ cải kia thì để chúng ta mang về chứ!”
“Thế nó lấy lá già làm gì? Có ăn đâu?” Lão Vương là người duy nhất chưa kịp nhổ củ cải, tò mò hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1020-tu-bao-duoc-thuong.html.]
Bí thư Tiểu Chúc giải thích:
“Không phải là không ăn đâu ạ, mà là đợi đến trưa cho ăn cơm, lúc đó trộn thêm canh rau, canh thịt lên trên, rưới vào thì ngon hơn ăn sống… Tứ Bảo nhà ta đấy, có gu lắm.”
Cách cô nàng nói chuyện thì cực kỳ nịnh nọt, nhưng đối tượng lại là… một con chó, nên nhìn sao cũng thấy kỳ quặc.
Cách đó không xa, Tứ Bảo còn hùa thêm một tiếng:
“Gâu!”
Thao Dang
Mọi người: …
Thế là trên đường xuống núi, Bí thư Tiểu Chúc tay xách một nắm lá củ cải, dưới còn lủng lẳng mấy cái đầu củ cải đã gọt vỏ.
Mọi người thì cầm dao, soạt soạt lột vỏ củ cải, rồi ôm lấy những củ trắng nõn bóng loáng ấy, cứ thế cắn một miếng!
Bí thư Tiểu Chúc còn đang tiếc nuối vì lột bỏ lớp vỏ, nhưng người ta thì đã phát hiện ngay điều khác lạ rồi!
Củ cải này… sao mà giòn ngọt, ngon dữ vậy?!
Người lớn tuổi còn lo giữ răng, ăn cẩn thận từng chút một, chứ mấy anh trai trẻ như Tiểu Đỗ thì há to miệng, răng cắn rào rạo liên hồi!
Vừa cắn một miếng, nước củ cải mát lạnh lập tức tràn đầy khoang miệng, tiếng rộp rộp giòn tan, cảm giác sảng khoái đến mức không dừng lại nổi! Hương vị này đúng là khó mà diễn tả, nhưng nếu phải tìm một trải nghiệm tương đương…
“Y như ngày nắng 40 độ mà được cắn một miếng lê đông đá ấy!”
Đã quá! Không cưỡng lại nổi!
Người nói câu này là Tiểu Lý, chính là vệ sĩ riêng của lão Vương - là người duy nhất không nhổ củ cải mà giờ đang tay không…,.
Tiểu Lý quê ở nơi mùa đông chỉ cần thở ra là đóng băng, anh ta nói giống ăn lê đông đá thì chắc chắn là giống rồi! Nhưng vấn đề là, với cái thân hình lực lưỡng của anh ta, cầm nguyên củ cải mà cắn vài cái đến tận c.uống, mãi đến lúc đầu lưỡi mới thấy chút vị cay the.
Còn lão Vương đứng bên cạnh, lúc này thì nghẹn đến sắp bốc khói!
Mặc kệ củ cải có ngon cỡ nào, mỗi mình ông không có mà ăn, mặt mũi để đâu chứ? Còn cái thằng Tiểu Lý này, sao đầu óc cậu ta chậm thế? Ông không tự nhổ, thì anh ta cũng phải nhổ giúp ông một củ chứ!
Ông nhìn đông ngó tây, vừa hay thấy dưới sườn núi có một đám củ cải nữa, lập tức nhấc chân muốn đi:
“Ông nội Vương!” Bí thư Tiểu Chúc vội vàng ngăn lại:
“Đám đó là cải đỏ đấy…”
“Cải đỏ chứ có phải không ăn được đâu!” Lão Vương hừ một tiếng.
Nhưng mà…
“Không được đâu, ban nãy Tứ Bảo đã cho cơ hội rồi mà ông không lấy, bây giờ mà vào ruộng nhổ nữa, Tứ Bảo cắn người đấy.”
“Trên núi này, nó trông kĩ lắm rồi ạ.”
Tiểu Lý lúc này mới bừng tỉnh, há to miệng, kéo cái củ cải còn dính nước miếng lấp lánh ra, tội nghiệp chìa về phía lão Vương:
“Vậy... tôi…”
“Cái gì mà cậu với chả tôi!” Lão Vương tức đến phun khói, cái củ cải của cậu dính đầy nước miếng lấp lánh, cậu chìa ra là có ý gì hả?
“Ăn của cậu đi!”
Tiểu Lý cười hề hề, lại nhét củ cải vào miệng, vừa nhai vừa lúng búng nói:
“Ngon thật mà, lát về mình mua thêm mấy ký, mà ông chưa được ăn nên bực tức thế này, chút nữa nhớ đo huyết áp nhé.”
Anh chàng này là vậy đấy, tính tình khờ khạo nhưng chuyện được dặn thì làm cực kỳ nghiêm túc, không thế thì trong nhà đã chẳng đặc biệt cử anh ta ra trông chừng cái lão Vương tính tình bướng bỉnh này.
Mọi người vừa gặm củ cải vừa nín cười, còn lão Vương thì mặt đỏ bừng như sắp bốc khói.
Sao thế, chẳng lẽ ông không cần sĩ diện nữa chắc?!