Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1021: Sao lại chê rồi?

Cập nhật lúc: 2025-05-26 13:06:42
Lượt xem: 204

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão Vương đúng là chẳng giữ được chút thể diện nào, hậm hực xuống núi, rốt c.uộc cũng chẳng gặm nổi một miếng củ cải.

Mà dưới chân núi, cả nhà họ Tống lúc này đứng nhìn đống quà biếu trước mặt, ai nấy đều có chút lúng túng tay chân.

Thiên địa chứng giám, họ chỉ là nông dân bình thường, nếu không phải năm nay được bí thư Tiểu Chúc mời khách, người nhà họ Tống còn chưa từng uống qua rượu Mao Đài.

Mà giờ mang tới đây đâu chỉ có rượu Mao Đài? Quà cáp này đúng là quá mức hậu hĩnh, đến mức ngay cả Ngô Lan cũng thấy bất an:

“Đàm Đàm, chuyện này… nhà mình phải đáp lễ thế nào đây?”

Tống Đàm cũng thấy hơi bất ngờ.

Cô biết nhà bí thư Tiểu Chúc không đơn giản, nhưng không ngờ lại hào phóng đến thế! Suy nghĩ một lát rồi trấn an người nhà:

“Không sao đâu ạ, đừng căng thẳng, rượu nhà mình uống còn ngon hơn cái này nhiều.”

“Với lại ông nội còn có t.h.u.ố.c lá khô mà, lần trước bí thư Tiểu Chúc còn nói ở nhà giành nhau vì cái đó. Lúc về cho mỗi người một gói, thêm hai cân rượu nữa là được.”

Tống Tam Thành nghĩ ngợi một lúc:

“Còn trà nữa, có nên tặng thêm mỗi người một cân trà không?”

Trà lá bán độc quyền cho ông chủ Thường xong, giờ nhà chỉ còn bán lẻ mấy gói dùng thử, chẳng còn lại bao nhiêu. Nhưng giờ người ta đích thân đến thăm, quà cũng mang theo đầy đủ thế kia, lại còn lo toan cho việc nhà mình đâu ra đấy…

Tống Đàm vì vậy cũng hào phóng gật đầu:

“Được ạ, mỗi người cũng xách một cân trà.”

Cô nhìn ra được mấy người thanh niên đi theo kia không phải người bình thường, chắc là vệ sĩ hoặc trợ lý riêng. Cô liền dặn cha mình:

“Cho họ mỗi người 1 cân là được rồi, đám nhỏ nhà họ thì không cần.”

Tống Tam Thành nghĩ đến giờ trà nhà mình cũng bán được 5 vạn một cân, quà đáp lễ thế này cũng không mất mặt, lúc này trong lòng mới nhẹ nhõm đôi chút.

Nhưng mà xét về giá trị, thì 5 vạn vẫn quý giá hơn chứ…

Ông lại vừa xót vừa thấy mâu thuẫn.

Lúc này, ông chú Bảy đi vào nhà chính, liếc nhìn hai hộp nhân sâm, rồi chậc chậc lắc đầu:

“Nhà bí thư Tiểu Chúc đúng là không nhìn ra giàu thế này, cậu xem, loại sâm núi tốt thế mà cũng nỡ mang tặng.”

Tống Tam Thành giật mình, vội hỏi:

“Sâm núi? Là sâm rừng tự nhiên ạ? Vậy chẳng phải đắt lắm sao?”

“Ừm.” Ông chú Bảy cũng là người từng trải, nhìn kỹ củ nhân sâm một lúc rồi lưỡng lự nói:

“Giá cụ thể thì ta không rõ, nhưng nhìn hình dáng thế này, bán mười mấy hai chục vạn cũng là chuyện bình thường.”

Nhân sâm núi kích thước nhỏ, nhưng nhìn hình thái thì đúng thật là sâm rừng, giờ mà mua được loại này đúng là hiếm lắm, giờ toàn là sâm trồng dưới tán rừng, không chỉ cần mối quan hệ mà còn phải có con mắt tinh tường.

Mười mấy hai chục vạn?!

Tống Tam Thành hít vào một hơi khí lạnh!

Nhà này thế nào đây? Có khi nào tài sản lên tới hàng trăm triệu rồi không? Sao mà ra tay cái nào cũng rộng rãi thế chứ?

Nhưng đúng là ngay khoảnh khắc đó, ông cũng chẳng còn thấy xót mấy cân trà nhà mình nữa.

Ngô Lan thì lại quay sang thương lượng với ông chú Bảy:

“Người ta tặng quà hậu hĩnh thế, hay tối nay mình nấu chút gì ngon ngon đi ạ?”

Này, câu này nói ra đúng kiểu!

“Ai mà chẳng muốn nấu bữa ngon mà ăn? Nhưng nhà cô có thịt không? Giờ cô nỡ g.i.ế.t gà, g.i.ế.t vịt, g.i.ế.t bò, g.i.ế.t dê à?”

Ông chú Bảy hỏi ngược lại.

Ngô Lan im lặng.

Bởi vì đúng thật là… chẳng nỡ.

Bây giờ mấy con gà cũng đã lớn, trời ấm lên thì đẻ trứng tốt lắm, sang năm còn dự định mở rộng quy mô. Vịt cũng thế, bò dê cũng vậy, trời rét chẳng vận động, đang tích mỡ cả đấy!

Giờ mà g.i.ế.t đi, chẳng phải tiếc lắm sao!

Với lại, mấy hôm nữa chẳng phải đã có tiệc sát trư thái rồi à? Làm mỗi một món thôi là được rồi.

“Đấy chẳng phải thế sao!” Ông chú Bảy cũng bất lực:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1021-sao-lai-che-roi.html.]

“Không có thịt thì có gì ăn nấy thôi, dù có long trọng thế nào cũng chỉ là bữa chay thôi! Mà tôi nói thật, thịt ngoài chợ mua về, chắc họ cũng chẳng ưng đâu.”

Nhà giàu mà, cái gì ngon lạ chưa từng ăn qua đâu, họ cần chính là cái hương vị nguyên bản, mộc mạc thế này thôi.

Mà Ngô Lan nghĩ lại, người ta nhà giàu vậy mà lặn lội ngàn dặm chỉ để ăn một bữa cơm nấu bằng nồi đất, còn có người từ tận Thủ Đô lái xe mười tiếng đồng hồ đến ăn bữa tiệc sát trư thái... Lúc này bà cũng coi như hiểu ra rồi.

Chỉ là Trương Yến Bình và Tần Quân nhìn qua có gì đó không ổn, đang thì thầm:

“Bí thư Tiểu Chúc này đúng là kín tiếng, nhìn cái gia cảnh này, không phải dạng vừa đâu.”

Không nói đâu xa, nhìn dàn thanh niên đứng đó mà xem, ai nấy dáng người thẳng tắp như cây lao, khí chất ngay ngắn, quen mắt lắm luôn!

Họ tuy chưa từng gặp ngoài đời, nhưng trên tivi cũng thấy nhiều rồi mà.

Tần Quân thì rất thoải mái:

“Thế không phải tốt à? Bí thư Tiểu Chúc thân với chúng ta, nhà cô ấy điều kiện càng tốt thì sau này chúng ta càng có lợi. Nghĩ nhiều làm gì?”

Ờ ha, nói cũng có lý.

Thao Dang

Trương Yến Bình lập tức phấn chấn hẳn lên:

“Ăn một bữa tiệc sát trư thái của nhà mình, sau này giúp chút việc chẳng phải chuyện bình thường à?”

Đang mơ màng mộng đẹp, thì thấy Kiều Kiều ôm một cây bắp cải to đùng vừa mới c.h.ặ.t về đi tới:

“Anh Yến Bình, ông chú Bảy nói hôm nay muốn em giúp nấu ăn, anh có thể đi cho mấy bảo bối ăn được không?”

Trương Yến Bình lắc đầu quầy quậy, không muốn đi.

“Để Tần Quân đi đi... Ối chao ôi! Mệt c.h.ế.t đi được!”

Vừa dứt lời, Kiều Kiều đã thở dài ra dáng người lớn, lời còn chưa kịp nói đã chép miệng:

“Thôi... để chị em đi vậy.”

Trương Yến Bình không hiểu sao lại nghe ra cái kiểu chán ghét trong tiếng thở dài đó.

Không lẽ? Anh ta đâu phải hôm nay mới lười, từ xưa đến giờ toàn thế mà, sao tự dưng hôm nay bị ghét rồi?

Đang ngẫm nghĩ thì thấy bí thư Tiểu Chúc lại dẫn một nhóm người xuống núi.

Ông chú Bảy vội vàng chạy ra hỏi:

“Các vị có ai kiêng món gì không?”

Ông còn nhắc khéo:

“Tôi mà vào bếp thì cái gì cũng dám cho vô nồi đấy nhé. Đồ nguội, đồ cay, đồ ngọt nhà tôi đều có đủ hết!”

Tiểu Lý đi cùng lão Vương vừa định mở miệng, đã bị lão Vương cướp lời:

“Không kiêng! Ai tới cũng đều khỏe cả, không có kiêng khem gì đâu, cái gì cũng ăn được!”

Ông chú Bảy nghĩ nghĩ, có vẻ vẫn chưa hoàn toàn tin lời khách sáo kia, lại quay sang hỏi bí thư Tiểu Chúc:

“Tối nay tôi làm món bắp cải xé tay, cà chua xào trứng, củ cải xào tóp mỡ, đậu chua xào thịt bằm, thêm vài con cá nữa... Những món này ăn được chứ?”

Bí thư Tiểu Chúc suýt chảy nước miếng. So với mấy bữa cơm bình thường chỉ có ba món một canh, bốn món một canh, thì đúng là hôm nay đãi khách quá xịn, cô nàng gật đầu lia lịa:

“Ăn được, ăn được ạ!”

Ông chú Bảy lúc này mới hài lòng gật đầu:

“Được, thế thì tôi nấu ít cơm thôi nhé, mấy người mới tới, đừng ăn no quá đấy.”

Nói là nấu ít cơm, chứ chắc chắn vẫn là lượng ba người ăn gộp lại thành một suất rồi. Dù sao thì, không được ăn no thì cũng không thể để khách đói bụng mà!

Bí thư Tiểu Chúc vội vàng chen vào:

“Tôi muốn ăn cơm cháy chấm chao!”

Ông chú Bảy nhớ tới món quà nhà người ta mới mang sang, cười toe toét gật đầu:

“Được! Lần trước tôi làm chao đúng lúc ăn được rồi.”

Lúc này, Kiều Kiều c.uối cùng cũng chen được vào giữa, đôi găng tay to suýt nữa không ôm nổi cái bắp cải to như cái mâm trong lòng, cậu nhóc nhìn mọi người với ánh mắt trong sáng như gương:

“Có ai giúp tôi xé bắp cải không?”

Cậu giơ cao cái bắp cải to hơn cả cái đầu mình, cười hì hì khoe kiến thức mới học được:

“Ông chú Bảy nói rồi, làm món bắp cải xé tay là phải có kỹ thuật. Không được dùng d.a.o cắt đâu nhé. Nếu dính mùi kim loại, xào lên là mất ngon luôn đó…”

Loading...