Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1023: Tôi có năng khiếu.
Cập nhật lúc: 2025-05-26 13:06:47
Lượt xem: 174
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giữa mùa đông mà đi câu cá, thực sự chẳng phải thú vui gì cho cam.
Đặc biệt là nhiệt độ bên hồ cực thấp, lúc này cũng gần tối rồi, trên đám cỏ khô ven hồ đã kết một lớp băng mỏng lấp lánh.
Nếu tối nay gió nổi lên, sáng mai đóng băng một lớp mỏng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nhóm người trước mặt đây, đám thanh niên thì không nói làm gì, thể lực sung mãn, mấy ông già bà cả cũng không hề kém cạnh, tinh thần phấn chấn, không chỉ có thể vừa đi bộ trên núi vừa gặm củ cải sống mát lạnh, giờ lại ngồi vững chãi trên mấy chiếc ghế con bên hồ.
Chỉ là… củ cải ăn nhiều, dạ dày chẳng mấy chốc đã réo lên ọc ọc, rất nhanh, đã có người thả ra một tiếng “báo hiệu” đầu tiên.
Ây, già rồi, rốt c.uộc cũng không bằng hồi trẻ.
Nhưng trừ lão Vương ra thì ai nấy đều ăn củ cải, thế nên chẳng ai tỏ ra khó xử, ngược lại còn tranh thủ thời gian hỏi:
“Bên hồ này cá có nhiều không đấy?”
“Nhiều chứ ạ!” Trương Yến Bình chỉ tay: “Không thấy mặt nước kia đang sôi lên sùng sục sao?”
Đường nhựa mới được sửa hai bên có lắp đèn đường năng lượng mặt trời, lúc này thực ra trời đã gần tối, nhưng đèn vừa bật lên, độ sáng vẫn đủ dùng, vì vậy mọi người đều nhìn thấy mặt nước lấp lánh gợn sóng.
“Chà!” lão Chúc thấy cá thì nổi hứng săn mồi: “Xem ra cá cũng không ít đâu… giun đâu? Mang giun theo chưa!”
“Ở đây này ạ,” Trương Yến Bình mở cái hộp trong túi ra, dựa vào ánh đèn đếm từng con một: “Một, hai… cái này của ông, anh Tiểu Đỗ cầm giúp nhé.”
“Cái này của ông Vương, của anh Tiểu Lý thì cầm chắc vào…”
“Cái này là của ông Lý…”
Phân phát cẩn thận lại tiếc rẻ như vậy, lão Vương nhìn kỹ, không khỏi im lặng.
Tổng cộng có mười người đi câu cá, mỗi người hai con giun thì có thể phá sản chắc? Có cần phải tính toán chi li thế không?
Haiz, trách gì Tiểu Quân suốt ngày chẳng mang được đồ gì về, cô ấy làm cán bộ làng, sao mà địch lại cái đám mặt dày keo kiệt kiểu này!
Nào ngờ Trương Yến Bình cũng đang đau lòng, hai con giun, ước gì đủ để mấy ông thần câu cá thở hổn hển nhổ cỏ cả ngày. Mà chỉ cần hai con giun câu được hai con cá, đến Tết bán 60 tệ một cân cũng đâu phải chuyện khó!
Bí thư Tiểu Chúc ơi là bí thư Tiểu Chúc, nhà họ Tống vì cái tình nghĩa với cô mà tiêu tốn không ít đâu đấy!
Phát giun xong, anh ta phát hiện trong đám câu cá này chỉ có Tiểu Lý, người vừa mới học nghề, là nghiêm túc nhất.
Không những chăm chú quan sát cách mọi người móc giun, mà lúc này còn nhìn chằm chằm phao câu và lưỡi câu, rõ ràng có chút căng thẳng.
Móc giun vào lưỡi câu chẳng phải chuyện trong vài phút là xong sao?
Lão Vương đã chuẩn bị xong từ sớm, lúc này ngồi trên ghế con, ra vẻ điềm đạm mà nói với Tiểu Lý: “Cậu à! Đừng coi câu cá là chuyện đơn giản. Đây là một lĩnh vực rất sâu sắc và cần được khai phá đấy.”
“Ví dụ như có vài người, lúc đầu chẳng biết gì cả, nhưng dạy nhiều, học nhiều rồi, c.uối cùng cũng thành người có học.”
“Còn có vài người thì sao, dạy kiểu gì cũng không thông, đến câu cá còn chẳng câu được một con, đây là ý trời, không phải do kém tài.”
Mấy lời đạo lý bất ngờ này khiến Tiểu Lý ngẩn ra như gà mắc tóc.
Lúc này anh ta cầm cần câu nhắm vị trí, trong lòng vừa thấp thỏm sợ mình là cái dạng ‘không thông’ kia, vừa nhắm mắt quăng móc câu ra phía trước.
“Ê!”
Thao Dang
Lão Vương sốt ruột hô lên.
“Tôi còn chưa dạy xong đâu đấy! Bên cạnh toàn là bụi rậm cỏ dại, cậu quăng câu ra đấy không sợ bị móc vào à?!”
Nhưng khi ông ta nói thì phao câu của Tiểu Lý đã ổn định nổi trên mặt nước rồi.
Bước c.uối cùng mà Trương Yến Bình dạy là gì nhỉ?
Anh ta bắt đầu suy nghĩ.
Lão Vương liếc trắng mắt: “Được rồi được rồi, cậu cứ theo ‘kinh nghiệm’ của mình mà câu đi. Dù không câu được thì cũng chẳng c.h.ế.t đói đâu.”
Vừa nói xong, ông ta cũng nhanh tay thả câu xuống nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1023-toi-co-nang-khieu.html.]
Chưa đến mấy giây, chỉ thấy phao câu của Tiểu Lý bên cạnh cứ nhấp nhô trên mặt nước như có cá đang đớp mồi. Lão Vương tinh thần lập tức căng lên. Sau đó trợn tròn mắt:
“Mau vậy? Không đúng lắm đâu!”
Rồi lại ghen tỵ liếc Tiểu Lý một cái: “Có điều cậu là tay mới, người mới câu cá cũng như chơi bài vậy, kiểu gì cũng có chút vận may, nói trước chẳng ai tin.”
“Được đấy lão Vương.” Có người bên cạnh bật cười trêu: “Một đời kiên định với tín ngưỡng câu cá, về già lại lung lay vì không câu được!”
Lão Vương hừ một tiếng: “Tay nghề câu cá của mấy người kém thế nào tôi còn lười nói, giờ còn quay sang chọc tôi.”
Những người có mặt đều biết, ông ta chính là người theo đuổi việc câu cá lâu năm nhất, nên nói mấy câu này cũng chẳng ai thấy lạ.
Mà lúc này, Tiểu Lý thì hoảng rồi, quay đầu hỏi Trương Yến Bình: “Cái phao động rồi nè, tôi có nên nhấc cần lên không?”
“Nhấc nhấc nhấc!” Trương Yến Bình vội vã vung tay: “Tôi đã nói rồi mà, cần câu vừa thả xuống là sẽ có cá cắn liền. Không tranh thủ thì còn chờ gì nữa?”
Vừa dứt lời, chỉ nghe “vụt” một tiếng, một con cá khá to bị kéo văng lên khỏi mặt nước, kèm theo mấy giọt nước lạnh như băng văng tung toé lên mặt vài người xung quanh.
Mà lúc này, chẳng còn ai để tâm đến mấy giọt nước đó nữa.
Dưới ánh đèn, lớp vảy mịn màng của con cá trắm cỏ lấp lánh ánh bạc lạnh lẽo, cái đuôi khỏe mạnh của nó vẫn đang quẫy loạn trong không trung. Nếu không phải cái miệng đã bị móc câu xuyên c.h.ặ.t, e là nó đã vùng vẫy mà nhảy xuống nước từ lâu rồi.
Mọi người đều sửng sốt, ùa lên giúp Tiểu Lý gỡ cá xuống bỏ vào xô nước, sau đó vẫn còn chưa hết ngạc nhiên nhìn anh ta chằm chằm:
“Không ngờ nha. Cậu là cao thủ đấy!”
Tiểu Lý trước giờ nào từng được khen ngợi kiểu này?
Lúc này chỉ biết cười khì khì.
“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ mình lại có khiếu câu cá thế này. Vừa thả câu xuống là có cá cắn luôn rồi…”
Anh ta hưng phấn lấy điện thoại ra, chụp liên tục vài tấm ảnh con cá của mình, vốn định đăng lên khoe với bạn bè, nhưng nghĩ lại đang trong giờ làm việc, đành cắn răng thu lại.
Sau đó vội vàng lôi ra một con giun đất khác:
“Để tôi thử lần nữa xem, vừa nãy biết đâu là ăn may!”
Lão Vương đứng một bên lặng lẽ hừ một tiếng, trong lòng khinh bỉ:
“Miệng cười toét tới mang tai rồi, còn giả bộ khiêm tốn, tên ngốc này đúng là chẳng ngốc chút nào!”
Ngay lúc đó, lão Vương lại vô tình nhìn sang cần câu của mình đặt ở bên cạnh, vậy mà cũng khẽ rung rung. Ánh mắt lão lóe lên, chưa kịp nhìn kỹ, cái phao kia cũng bắt đầu lắc lư nổi lên.
Lão lập tức phấn chấn:
“Bên này cũng có cá rồi!”
Vừa muốn khoe khoang, lại sợ làm cá hoảng sợ bỏ đi, giọng hạ thấp xuống nghe lạ kỳ.
So với Tiểu Lý, lão Vương rõ ràng lão luyện hơn, dù phao động nhưng vẫn kiên nhẫn đợi thêm một chút, chờ thời cơ chín muồi liền bất ngờ giật mạnh, nhanh như chớp nhấc cần câu!
Ồ!
Sợi dây câu trong suốt dưới ánh đèn lập lòe, chỉ chốc lát đã vung lên một “chiến lợi phẩm” vào không trung.
Lão Vương nhìn mà trầm mặc không nói nổi lời nào.
Chưa kịp để lão mở miệng, đã nghe bên cạnh Tiểu Lý lại hét to một tiếng:
“Hình như lại có cá nữa rồi!”
Mọi người lại vội vã bu lại xem.
Mà con cá kia, khéo thế nào, bị lôi lên xong lại nằm ngay cạnh con cá chạch mà lão Vương vừa câu được, một lớn, một bé. Một đen, một trắng.
“Phụt!!”
“Ha ha ha…”