Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1025: Lấy rượu.
Cập nhật lúc: 2025-05-26 13:06:51
Lượt xem: 194
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùa đông trời tối rất sớm, mới sáu giờ mà trời đã đen kịt rồi.
Tống Đàm xách hai chai rỗng đi trước, còn bí thư Tiểu Chúc thì loay hoay bật đèn pin điện thoại, men theo con đường sau núi mà leo lên. Dọc đường, thỉnh thoảng còn bị mấy cành khô vung ngang mặt quất cho một cái, lúng túng vô cùng.
Nhưng nhìn sang Tống Đàm thì… người ta bước đi nhẹ nhàng, dáng vẻ thảnh thơi, ánh sáng le lói từ đèn pin chiếu đến cũng chẳng ảnh hưởng được cô ấy chút nào.
Hây da!
Cô ta có chút nản lòng, thầm nghĩ đúng là trẻ con lớn lên ở trên núi có khác, đi đường núi chẳng khác nào đi trên đất bằng.
Hầm khoai lang cũng không xa, Tống Đàm nhìn cái nắp úp trên mặt đất, chân thành mời:
“Cô có muốn xuống xem thử không?”
Nói xong, cô dùng sức nâng bổng cái nắp gỗ đơn sơ, đường kính cỡ 80cm, lộ ra bên dưới là hầm khoai lang đen thẳm sâu hun hút.
Bên trong hầm nhiệt độ có chút ấm áp hơn so với khu rừng trên núi, lẫn theo đó là mùi bùn đất phảng phất.
Bí thư Tiểu Chúc: …
Nói thật lòng, cô ta lòng tin vững chắc, nhưng nhìn chỗ này lại dễ khiến người ta liên tưởng đến mấy vụ án ly kỳ bí ẩn hay mấy câu chuyện truyền kỳ ở vùng quê.
Thế nên cô ta lặng lẽ đứng tránh sang bên, rồi điên c.uồng lắc đầu:
“Thôi thôi, tôi không thạo việc này, xuống lại chậm trễ mất thời gian.”
Nghĩ đến mấy bộ phim mình từng xem, lại không nhịn được hỏi thêm: “Có cần thắp cây nến kiểm tra oxy không?”
Tống Đàm cười như không cười liếc cô ta một cái: “Yên tâm đi, đây là hầm khoai lang, không phải mộ cổ.”
“Hơn nữa, mấy cái hầm này dân quê làm có quy tắc cả đấy, nắp có lỗ thông hơi, bình thường Kiều Kiều hay lên xuống lấy khoai, đâu có đáng sợ như cô nghĩ.”
Nghĩ một lúc, cô lại hướng vào khu rừng chỉ còn lờ mờ bóng cây mà gọi to: “Đại Vương!”
Tiếng lá khô lạo xạo dưới đất vang lên, từ trong rừng đen thẫm nhanh chóng lù lù xuất hiện một con ch.ó to tướng.
Mặc dù bây giờ giữa mùa đông, bọn chó đều được thả tự do, nhưng Đại Vương đã quen với chốn này rồi, ngày nào cũng kiên trì trông lũ heo.
Dù gì, trong chuồng kia cũng có mấy con heo nhỏ là công lao đổi về của nó mà. Thấy Tống Đàm, nó lập tức thò đầu lại gần.
Tai nó thính lắm đấy!
Hễ mà trong nhà có tiếng rầm rộ, kiểu gì bữa ăn hôm nay cũng sẽ thịnh soạn lắm!
Giờ phút này, Đại Vương tròn mắt nhìn cô, trên cổ còn đeo cái yếm lông hình quả dưa hấu màu đỏ chấm đen viền xanh lá mới tinh, nhìn chẳng có vẻ gì dữ tợn, trái lại còn thấy ngốc nghếch dễ thương.
Ít nhất thì… bí thư Tiểu Chúc nhìn nó mà lòng tràn đầy cảm giác an toàn.
“Đại Vương, Đại Vương!”
Cô ta lập tức bỏ lại Tống Đàm, chạy ào tới, ôm c.h.ặ.t lấy cổ Đại Vương, thở phào nhẹ nhõm:
“Cô mau xuống lấy rượu đi, tối nay tôi cũng muốn uống, trên này khỏi lo, có Đại Vương trông, nó sẽ bảo vệ tôi!”
Tống Đàm dở khóc dở cười: “Được được, biết thế tôi khỏi đưa cô đi cho rồi. Cô làm đến cán bộ rồi, còn sợ tối à?”
“Cô biết gì chứ?” Bí thư Tiểu Chúc nói thật lòng:
“Tôi sợ không phải bóng tối, mà là mấy thứ tôi tự tưởng tượng ra trong đầu ấy.”
Mà lúc này, Đại Vương cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, nó thò cái đầu to ra, nhìn chằm chằm vào cái hầm khoai đen kịt trước mắt, mũi khịt khịt, rõ ràng đã ngửi được thứ gì đó ngon lành.
Tống Đàm bỗng nổi hứng: “Đại Vương, ngươi có biết uống rượu không đấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1025-lay-ruou.html.]
“Gâu!” Đại Vương lập tức sủa vang, y hệt như đang đáp lời.
Nó ngửi được rồi, dưới kia có khoai lang, còn có mùi gì lạ lắm, nhưng mùi đó so với khoai còn thơm hơn nhiều!
Trong bóng tối, đôi mắt tròn vo của Đại Vương lấp lánh ánh sáng phản chiếu từ đèn pin, ướt át thèm thuồng.
Mà Tống Đàm thực sự khó mà chống đỡ nổi cái dáng vẻ đó, bèn bực bội vò mạnh cái đầu chó:
“Cái thân to tướng thế này mà còn bày trò làm nũng hả? Thôi được rồi, đợi xong tiệc sát trư thái, rảnh rỗi rồi, lén cho ngươi nếm thử một miếng nhé!”
Bình thường chó không được uống rượu, nhưng nhà mình nuôi chó kiểu thô sơ quen rồi, hơn nữa rượu này cũng thực sự là hàng tốt.
Nhưng Tống Đàm thật sự sợ lỡ mà cho nó uống bây giờ, nhỡ đâu Đại Vương uống xong phát điên hoặc lăn ra ngủ cả đêm… đừng nói lũ heo trên núi có yên ổn hay không, mà chính nó cũng chẳng an toàn đâu.
Bí thư Tiểu Chúc liếc cô một cái: “Cô làm sao thế hả? Không được cho chó ăn linh tinh đâu đấy. Đại Vương ưu tú thế kia, cô đừng có mà chuốc rượu cho nó rồi làm nó ngốc ra.”
Nghĩ nghĩ rồi lại giục: “Cô nhanh lên đi, lát nữa cá nấu xong rồi, muốn ăn còn đến lượt chúng ta chắc?”
“À mà, đã xuống đấy rồi, tiện tay mang lên cho Đại Vương củ khoai lang nhé...”
Thao Dang
Nhìn xem cái bộ dạng không có tiền đồ của cô ta kìa, Đại Vương nó thèm để ý chắc? Cô ta ở đây nâng niu nó như bảo bối, còn mơ tưởng đem khoai lang lấy lòng, sao không tự xuống mà lấy đi?
Tống Đàm hừ một tiếng, men theo thang xuống hầm khoai lang.
Bí thư Tiểu Chúc vẫn còn ở phía trên hóng hớt, thế nên vừa chạm đất, Tống Đàm liền bật đèn pin soi quanh.
Ánh sáng mờ mờ chiếu ra bốn phía, hầm khoai từng chất đầy đến nửa, bây giờ nhìn qua đã hụt đi một phần ba.
Nhưng cũng chẳng thể trách họ được.
Chủ yếu là mùa đông ở nhà chẳng có việc gì, sưởi lửa buổi chiều rảnh rang, thế nào cũng tiện tay vứt lên bếp lò mấy hạt dẻ, nướng luôn hai củ khoai… Đây chắc là bản năng sinh tồn rồi, chứ đâu phải vì tham ăn.
Tiếp tục đi sâu vào trong, lớp đất bình thường trông chẳng có gì đặc biệt, nhưng bên dưới lại chôn mấy viên bi thủy tinh mà Kiều Kiều mang về, làm trận nhãn bao trùm khắp hầm.
Linh khí mỏng manh chầm chậm tụ lại, như khói như sương. Dù vẫn loãng đến đáng thương, nhưng so với trước thì đã tốt lên nhiều.
Vài hũ rượu cũng cất ở chỗ này.
Tống Đàm cẩn thận mở nắp, lấy chiếc vá to trong hộp ra, bắt đầu chắt rượu vào chai từng vá một.
Đừng tưởng hôm nay đông người, chứ mỗi người uống có hai lạng thôi, mấy cái chai rượu kiểu nông thôn chắc nịch này, hai chai là đủ rồi.
Chờ rót đầy xong, mọi thứ lại được dọn về như cũ, cô nhét c.h.ặ.t nút chai, quấn dây thừng qua cổ chai, một tay vịn thang, tay kia xách rượu lên trên.
Bí thư Tiểu Chúc lúc này còn đang ôm Đại Vương thì thầm thủ thỉ. Đừng nhìn cô ta ngày thường làm việc nhanh nhẹn đâu ra đấy, chứ có điều kiện là lập tức quay ra nựng Đại Vương, giọng nói cũng tự nhiên mềm đi, lại còn thích nói lặp từ.
Tống Đàm đã quen, lúc này đưa chai rượu cho cô ta: “Cầm chắc đấy.”
Rồi tiện tay cầm cái nắp lúc nãy để sang một bên, đậy lại miệng hầm.
Mà bí thư Tiểu Chúc vừa nãy còn ngọt ngào với chó, bây giờ chỉ khẽ nâng tay, mũi đã ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, cả người như muốn tan ra.
Thơm quá, thơm quá...
Dù bình thường không thích uống rượu, nhưng mấy loại rượu ngon nhà mình cũng nếm qua không ít. Thế mà hôm nay chỉ vừa ngửi mùi thôi đã thấy hương thơm nồng nàn, còn đậm đà hơn cả hôm nấu rượu.
Cô ta lại liếc hai chai rượu siêu to, trong lòng nghĩ nếu bây giờ có thêm đĩa lạc rang, tối nay mình có thể cân hết hai chai này luôn!
Câu này lẩm bẩm ra miệng, Tống Đàm liếc mắt nhìn cô ta: “Tối nay ăn cơm có hai ba chục người, ít nhất cũng hai mươi người uống được...”
“Cái 5 cân rượu này mà để cô uống hết, chẳng bằng cô lái thẳng xe đến bệnh viện cho rồi.”
“Cô không hiểu đâu.” Bí thư Tiểu Chúc ánh mắt phức tạp: “Nếu hai chai rượu này mà đưa cho ông nội tôi, không ai trông chừng, ông ấy thật có thể ngồi uống ngay trước cổng bệnh viện đấy.”