Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1026: Ăn cơm thôi!
Cập nhật lúc: 2025-05-26 13:06:53
Lượt xem: 192
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời vừa tối, nhiệt độ hạ nhanh, đứng giữa sân trống trải chỉ thấy lạnh căm căm.
Ấy vậy mà đám người trong sân chẳng ai chịu vào nhà sưởi ấm, đến mức Ngô Lan cũng thấy ngại, liên tục giục giã:
“Vào nhà ngồi đi, trong đó ấm áp, đừng để lạnh cóng người ra.”
“Thôi thôi, không cần!” Lão Lý vừa đi đi lại lại trong sân, vô thức lại lượn về phía cửa bếp, rồi không kìm được hít sâu một hơi:
“Trong cá có cho thêm hành lá đúng không? Thơm thật đấy!”
Lại có người chẳng biết từ lúc nào cũng mon men đến gần, giờ phút này dán mắt nhìn về phía bếp, ánh mắt đầy mong chờ:
“Sao tôi ngửi thấy mùi hơi chua chua ấy nhỉ… là món gì vậy? Nghe quen lắm.”
Tiểu Đỗ cũng không chịu nổi, lén lút cùng lão Chúc đi lòng vòng, rồi giả vờ thản nhiên ngoảnh sang hướng khác, miệng tiện thể buông lời:
“Mùi cà chua xanh đấy, hè nóng mang ra xào ớt xào thịt, ăn với cơm thì tuyệt cú mèo.”
Câu này vừa dứt, đám người bị mùi thơm làm cho bồn chồn liền đồng loạt quay đầu nhìn anh ta chằm chằm.
Đúng lúc đó, lại thấy bí thư Tiểu Chúc từ ngoài đi thong thả tới, cả đám bỗng chốc mặt mày ủ ê, khóe môi kéo xuống, dáng vẻ trông buồn thiu:
“Tiểu Quân à, cháu nói xem, từ nhỏ cháu chạy chơi khắp sân nhà ông, trong lòng ông, cháu chẳng khác nào cháu gái ruột. Sao cháu lại bên trọng bên khinh thế hả?”
“Đúng rồi đó, Tiểu Quân, hồi nhỏ cháu với tụi nó chơi bóng, làm đổ cả bàn cơm nhà ông, ông có nói gì đâu? Giờ có món ngon lại chỉ nhớ mỗi lão Chúc thôi sao!”
“Phải đấy! Tuổi còn trẻ mà bị ràng buộc bởi huyết thống rồi à? Lão Chúc có gì hay chứ? Người ta đến rồi mà lão ấy có nhận ra cháu đâu…”
“Lão ấy còn chẳng để cháu trong lòng ấy chứ…”
Cái gì vậy hả?!
Bí thư Tiểu Chúc ngơ ngác hết sức, vội vàng phân bua:
Thao Dang
“Sao lại nói cháu bên trọng bên khinh được chứ? Cháu nào có đâu!”
Dù có cũng tuyệt đối không được nhận!
Lão Vương chỉ vào lão Chúc đang ngửa mặt ngắm trời ngắm đất, không màng thế sự:
“Vừa nãy bọn ta đang hít hà mùi vị, ông ta chớp mắt cái đã nhận ra ngay mùi cà chua xanh… Cháu nói xem, không phải ăn qua rồi thì sao biết chính xác thế chứ?”
Á á, c.h.ế.t rồi.
Bí thư Tiểu Chúc quay đầu nhìn lão Chúc. Không thể tin nổi, ông đúng là không có tiền đồ!
Ai ngờ lão Chúc mặt dày lý luận hùng hồn:
“Sao nào, hồi trẻ các ông chưa ăn cà chua xanh à? Chỉ mỗi tôi ăn thôi chắc? Tôi nhận ra được mùi đấy thì sao nào? Tôi không quên cội nguồn đấy, thế thì sao?”
Cái lý lẽ này đúng là chắp vá đến mức chính lão cũng cười cười đắc ý.
Mọi người nhìn chằm chằm một lúc, rồi đồng loạt quay sang nhìn Tiểu Đỗ, lập tức dặn dò:
“Nhớ kỹ cái dáng người, cái mặt này cho ta! Sau này cậu ta mà đi lấy hàng, các cậu cứ theo dõi cho kỹ, hễ có gói hàng gửi về, cứ thế bóc ra, có gì ngon thì chia nhau, khỏi cần gọi cậu ta!”
Dĩ nhiên đây chỉ là câu đùa thôi, chứ hàng chuyển phát trên núi mà ai cũng tự tiện bóc, thật sự sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Nhưng lão Chúc thì biết thừa, lũ “giang hồ lưu manh” này dù không bóc luôn tại chỗ, cũng sẽ đứng chầu chực ngay ngoài sân nhà lão mà chờ xem tận mắt.
Kéo thù hận lên mức này rồi, lão nhìn về phía “cháu gái ruột” cầu cứu, trong lòng không khỏi run lên bần bật.
Giờ biết kêu ai đây?
Bí thư Tiểu Chúc cũng đành lực bất tòng tâm, chỉ có thể xách hai chai rượu lên, cười khổ:
“Ngửi thấy mùi thơm chưa ạ?”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1026-an-com-thoi.html.]
Tối nay, cái bàn tròn khổng lồ đủ chỗ cho 30 người của nhà lão Tống lại một lần nữa được khiêng ra đặt lên sân, rồi nhanh chóng chất đầy thức ăn.
Người đông kín, mà đồ ăn cũng bày la liệt.
Khi ông chú Bảy rửa tay xong, tiện đường bưng thêm món c.uối cùng lên, cả cái bàn xoay phát ra tiếng kẽo kẹt rên xiết như sắp chịu không nổi.
Mọi người nhìn chằm chằm vào mấy cái chậu lớn trước mặt, bọn họ cũng từng ăn không ít bữa cơm làng quê, nhưng mà ai mà thực sự mộc mạc tới mức này chứ.
Nhìn mà xem, bày đồ ăn mà bưng cả chậu ra thế kia!
Lác đác vài cái chậu nhỏ để trang trí, toàn bộ đều là cá họ câu lên, không có cách nào khác, chủng loại thì phân tán, gom lại cũng chẳng đủ một chậu lớn.
Mọi người giữ ý tứ, ngồi yên duy trì chút thể diện của khách. Nhưng mà mùi thơm nồng nàn từ các món xào nấu cứ lượn lờ quanh mũi, giống như trong bụng có Tôn Ngộ Không quậy phá, đảo lộn trời đất vì đói.
Tối nay Tống Hữu Đức lại được mời qua, sau mấy lần từ chối kiểu khách sáo thì cũng thuận lợi ngồi vào chỗ danh dự, bởi vì Tống Đàm nói:
“Ông nội, ông là bậc trưởng bối, chỗ này để con múc cơm cho ông, ông cứ ngồi chỗ danh dự đi.”
Ai bảo cái chỗ danh dự đó lại ngay cái góc chật hẹp nhất chứ?
Mà ông hôm nay nhân lúc có khách lại được uống chút rượu mơ mộng bấy lâu, hớn hở không chịu nổi, hiếm khi không ngại ngùng mà còn khách khí buông lời:
“Cái đó... bí thư Tiểu Chúc nhà ta tốt lắm, tôi coi cô ấy như người nhà. Mấy người đến đây cũng toàn người nhà cả, đừng chê chỗ đơn sơ nhé! Cứ ăn thoải mái, với không tới thì đứng dậy mà gắp cũng được!”
“Được được được! Được được được!”
Mọi người gật đầu lia lịa, trong lòng thầm kêu: Sao ăn bữa cơm mà còn phải nói lâu thế nhỉ?
Đến lúc nghi lễ khách sáo qua đi, c.uối cùng lão Chúc cũng hạ đũa trước tiên!
Khoảnh khắc ấy như hổ được thả khỏi chuồng, mâm cơm cũng như sống dậy.
Đặc biệt là 10 người mới đến.
5 người lớn tuổi, nhìn trông già thế thôi, chứ động tác thì nhanh nhẹn khỏi chê, bốn phương tám hướng mà vung đũa, khí thế bừng bừng! Cứ như ở nhà chưa bao giờ được ăn no, nhìn mà khiến người ta phát sợ!
Nhưng đáng gờm hơn chính là mấy người thân mà họ dắt theo, ai nấy eo thon, chân dài, dáng đứng thẳng tắp, nói năng làm việc lại chu đáo cẩn thận… Chiều nay trong sân cũng không ít lần chủ động giúp đỡ.
Ngô Lan còn thầm nghĩ: Dáng dấp trông đoan chính thế, nhưng hóa ra toàn mấy người văn vẻ mà bụng to không kém ai.
Mà giờ đây, mấy người “văn vẻ” ấy lại ra tay nhanh như gió, đũa múa vù vù, cơm mà ông chú Bảy nấu chỉ hận ba miếng là hết sạch, vừa xới vừa ăn như cơn lốc!
Nói về ăn cơm, không ai có thể sánh bằng họ! Nhanh, chuẩn, dứt khoát, cứ như kỹ năng cơ bản vậy.
Ôi chao ôi chao! Tình hình này làm cả nhà họ Tống sững sờ, nhất thời cũng lo lắng không yên.
Cứ ăn kiểu này, liệu có nếm ra được mùi vị không đấy? Đừng có ăn vội quá mà nghẹn thì khổ!
Kiều Kiều ngồi sát cửa cũng há hốc mồm, lắp bắp mãi rồi c.uối cùng đứng bật dậy: “Con đi lấy mấy viên tiêu hóa về nhé...”
Mọi người đều đưa ánh mắt cầu cứu về phía Tống Đàm, trong khi bí thư Tiểu Chúc đã cúi rạp đầu xuống, chỉ hận mình không phải là con đà điểu.
Ai, cũng may mọi người không biết thân phận thật, chứ cái kiểu ăn uống này… mất mặt quá!
Còn Tống Đàm thì đứng dậy, xách chai rượu giữa bàn lên, bật nắp:
“Đến đây, đừng mải ăn không, để tôi rót rượu cho mọi người.”
Lúc này đám đông mới tạm chững lại đôi chút.
Ngay sau đó, chai rượu đã bị bí thư Tiểu Chúc đón lấy:
“Để tôi, để tôi! Cô là chủ nhà nên ngại, chứ không biết ông nội tôi với mấy người kia mà muốn uống rượu thì có thể giở trò ra sao đâu… Tôi rót đảm bảo ai cũng được chia đều.”
Thái độ cô ta kiên quyết, Tống Đàm đành buông tay. Lập tức thấy bí thư Tiểu Chúc gom hết mấy chén rượu trên bàn lại.
Không phải cô không muốn đi quanh bàn rót đâu, mà là… cái rượu này thơm quá, mê hoặc quá! Nếu mà rót theo chỗ ngồi, sợ rằng đi hết một vòng, chén rượu trước mặt mọi người lại trống trơn hết rồi.
Mà khi hương rượu lan tỏa, cả đám người đều ngồi yên, ánh mắt gắt gao dán c.h.ặ.t vào cái chai rượu, chỉ sợ chén rượu nhỏ xíu trước mặt không được rót đầy.