Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1028: Toàn quân đại tỉ thí.
Cập nhật lúc: 2025-05-26 13:06:57
Lượt xem: 192
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong sân vẫn còn khá sáng, Tống Đàm băng qua con đường nhựa, bên dưới sườn dốc, mấy cái nhà kính bị đèn đường chiếu đến trắng bệch.
Gió vừa thổi qua, màng nhựa lạch xạch vang lên.
Cô vén rèm cửa lên, liền thấy lửa trong lò giữa nhà kính bập bùng cháy, cả nhà kính tràn ngập hương vị ấm áp, ẩm ướt của đất và rau xanh trộn lẫn. Gần cửa nhất chính là đám dưa chuột.
Nhưng mà, mùi hương của dâu tây vẫn bá đạo hơn, đứng ở cửa đã ngửi thấy thơm nức mũi.
Tống Đàm lập tức bỏ rơi dưa chuột, đi thẳng vào vườn dâu tây bên trong.
Đèn trong nhà kính được bật sáng, từng chiếc lá xanh um che lấp cũng không nổi mấy quả dâu tây trắng trắng đỏ đỏ, từng chùm từng cụm chen chúc, nhìn chẳng khác nào mấy đứa nhỏ túm tụm lại sưởi ấm.
Nhưng mà... nó trông đáng thương vậy, sao lại ngon thế chứ?
Tống Đàm không hiểu nổi, tiện tay vớ được cái rổ, nhanh như chớp hái đầy một rổ.
Nhìn về phía trước lại thấy mấy quả dưa hấu, cô không kìm được giơ tay lên vỗ vỗ thử, dù đến giờ vẫn chưa thật sự hiểu cái gọi là “nghe tiếng đoán dưa” ra sao, nhưng ít nhất cũng học được cách chọn dưa rồi.
Cô nhìn kỹ, thấy mấy quả có vỏ dãn ra, c.uống héo khô liền hái luôn ba quả, tìm thêm cái rổ đựng vào.
Tay trái cầm dâu tây, tay phải xách dưa hấu, còn dưa chuột…
Cô đã quyết định bỏ qua rồi.
Vừa bước ra khỏi nhà kính, điện thoại đã vang lên, giọng của Ngô Lan từ đầu bên kia gấp gáp truyền đến:
“Nhanh nhanh nhanh, con mau quay lại, mấy thanh niên này uống say rồi, không ngăn nổi nữa!”
Tống Đàm ngẩn người, lập tức quay đầu chạy về sân.
Vừa vào tới cổng, liền nghe trên đầu vang lên tiếng gió vù vù, rồi một bóng người nhanh như chớp nhảy xuống, tiếp đó là người thứ hai, thứ ba…
Tổng cộng có năm người nhảy xuống.
Bọn họ vừa nhảy khỏi tường rào liền lăn một vòng dưới đất, thật ra tường chỉ cao có một mét rưỡi.
Sau đó cả đám nằm rạp trên đất, bò trườn như giun, mà nói là bò trườn, thực ra vì uống say rồi, nên nhìn kiểu gì cũng giống như đang nghiêng qua lắc lại, quằn quại tiến lên phía trước…
Nhìn sang mép sân, lão Chúc đang dẫn mấy ông già đứng đó vỗ tay bôm bốp, bí thư Tiểu Chúc mắt sáng như sao, reo hò vang dội:
“Hay lắm! Toàn quân đại tỉ thí, anh Đỗ chắc chắn vô địch rồi!”
“Nói linh tinh! Thân thủ Tiểu Vương lanh lẹ như thế cơ mà!”
“Tiểu Lý mới là nhanh nhất đấy, nhìn kìa, bò lên đầu rồi kìa!”
“Tiểu Tề! Tiểu Tề! Mau cố lên đi chứ!”
“Tiểu Tôn! Quật ngã bọn họ đi!”
Tống Đàm nhìn kỹ một chút, phát hiện Tiểu Đỗ đang nằm rạp dưới đất quằn quại, kết quả người nhanh nhất là Tiểu Lý thì giờ lại đang lẹt đẹt về c.uối.
Tiểu Vương được khen lanh lẹ thì đang nhăn nhó trợn mắt, cứ như đang đấu sinh tử trong rừng sâu. Còn Tiểu Tề với Tiểu Tôn…
Thôi không nói nữa thì hơn.
Hai người kia quằn quại được mấy cái, thấy không mang vật nặng, bèn quay về nhà ăn đặt chậu đựng rau lên lưng…
Chuẩn chỉnh thành hai… “chiếc” ốc sên.
Tống Đàm nhìn đi nhìn lại, thầm nghĩ nhà bí thư Tiểu Chúc chắc có không ít người từng đi lính. Nói gì thì nói, mấy cái chậu rau trên lưng họ mà đặt cũng vững ra phết…
Còn về Tống Hữu Đức và Tống Tam Thành…
Tống Đàm liếc vào nhà ăn, thấy hai cha con đang cầm ly không, cụng qua cụng lại, chẳng biết đang kể chuyện gì mà hết sức sai lệch, cả hai người mắt đỏ hoe.
Còn Trương Yến Bình và Tần Quân…
Tống Đàm liếc qua liền cười khúc khích, hai người này đều mở điện thoại ra quay video rồi!
Một người quay toàn cảnh, người kia quay cận cảnh.
Được lắm! Lúc này cô thật sự thấy chỗ rượu của mình không uổng phí rồi.
Chẳng cần nói thêm, với cái màn giải trí này, e là một tối nay cũng đủ cho họ cười suốt hai năm!
Còn chỗ dâu tây và dưa hấu mới hái…
Dưa hấu có thể để đó đã, nhưng dâu tây thì… mấy người say mèm kia chắc không có phúc mà ăn đâu, chỉ có người tỉnh táo hưởng trước thôi.
Nhưng vừa rửa xong đám dâu tây, đã nghe thấy Ngô Lan lo lắng than thở:
“Trời thì lạnh, ai cũng say bí tỉ cả rồi, lát nữa ai lo cho họ đây chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1028-toan-quan-dai-ti-thi.html.]
Bà khẽ quay đầu, ánh mắt dừng lại trên hai người chưa say là Trương Yến Bình và Tần Quân.
Nhưng Tống Đàm nhìn kiểu cười ngớ ngẩn của hai người họ, chỉ thấy không yên tâm nổi, liền thắc mắc:
“Bình thường tửu lượng của họ cũng đâu ra gì, hôm nay người ta mới uống hai chén đã lăn ra rồi, sao hai người này chẳng hề hấn gì nhỉ? Không lẽ không uống à?”
“Ờ ha,” Ngô Lan cũng thắc mắc:
“Hai người đó cũng cụng ly uống đàng hoàng mà. Yến Bình, Yến Bình!” Bà gọi to:
“Con say chưa đó?”
Trương Yến Bình hô lớn:
“Con chưa say!”
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, anh ta phịch m.ô.n.g ngồi luôn trên bậc thềm, cúi đầu lăn ra ngủ tít.
Nhìn sang Tần Quân, mặt không đỏ, mắt vẫn tỉnh táo, còn mỉm cười nhẹ với Ngô Lan, sau đó... bắt đầu xoay vòng tròn trước mặt mọi người.
Giờ thì vấn đề lại đổ lên đầu nhà họ Tống.
Tống Đàm cũng thấy nhức đầu, nhanh chóng quyết định:
“Tiệc sát trư thái hôm đó, chỉ cho mỗi người uống một lạng rượu thôi.”
Chứ không thì say lăn ra hết, ai mà dọn dẹp cho nổi?
Đám người lão Chúc vẫn chưa hay biết, chỉ bằng sức mình mà đã khiến lượng rượu của buổi tiệc sát trư thái bị cắt giảm một nửa.
Lúc này họ chỉ hớn hở đứng ngắm sân nhà, ánh mắt thì m.ô.n.g lung lơ ngơ.
Mấy người Tiểu Đỗ vừa kết thúc màn bò lết cũng chịu yên tĩnh, giờ đứng đó lắc lư như cây trúc, trông sắp ngã đến nơi.
Ngô Lan vừa buồn cười vừa lo lắng:
“Con không biết đâu, con vừa ra khỏi cổng, mấy người này đã rủ nhau lao ra hô to bắt đầu thi đấu rồi.”
“Đầu tiên là leo lên tầng lầu, rồi lại nhảy từ cầu thang xuống. Mẹ đứng tim mấy lần! Xong họ lại trèo lên tường rào, chạy băng băng trên đó như không.”
“Con nói xem cái tường nhà mình hẹp có tí xíu, mẹ sợ họ rớt xuống không chịu được!”
“Không ngờ mấy kẻ say này chạy cũng vững đấy chứ, lúc xuống cái tường thấp kia còn lăn tròn như con tê tê, c.uộn mình lăn một vòng hạ lực luôn…”
Tống Đàm “phụt” cười thành tiếng, cái tường nhà có cao hơn mét một tí, đám người này tay không chắc còn leo được, giờ uống rượu xong còn làm ra vẻ lăn tròn hạ lực nữa chứ…
Nhưng niềm vui chưa được bao lâu, cô lại đau đầu trở lại:
“Mẹ nói xem, tối nay đám người này phải xử lý sao đây?”
Xử lý kiểu gì đây?
Tống Đàm phất tay:
“Lát nữa Con kéo hết lên núi!”
Nhìn cái dáng say này, chắc không phải kiểu muốn nôn, cô bèn gọi Kiều Kiều:
“Lát nữa chị để bọn họ lên thùng xe bán tải, em cũng ngồi trong đó, trông chừng đừng cho họ chui ra ngoài đấy nhé?”
Kiều Kiều gật đầu lia lịa, lúc này cảm khái sâu sắc:
“Rượu đúng là hại thân mà… Mà còn mất mặt nữa chứ…”
Tống Đàm phá lên cười:
“Đúng thế! Bởi họ không tỉnh táo nên mới thích uống, em xem tụi mình ai cũng chẳng đụng vào chút nào.”
Thao Dang
Vừa nói, cô vừa hạ tấm chắn thùng xe xuống, đứng lên đó, vươn tay về phía Kiều Kiều:
“Dắt họ qua đây đi.”
May mà đám người này dù có làm loạn cũng biết chừng mực, giờ rượu ngấm xong, đến lúc nghe lời thì lại rất ngoan.
Quả nhiên, Kiều Kiều nói một tiếng, đã dắt được một người đến rồi.
Tống Đàm đứng trên thùng xe, khẽ khom lưng, hai tay thò vào nách người ta, hệt như nhổ hành trên đất cạn, nhấc bổng cả người lên, đặt thẳng vào góc thùng xe như dựng tượng.
Cứ thế, một người, hai người, ba bốn người... chẳng mấy chốc mười người đã bị nhét chật cứng.
Kiều Kiều cũng thuận thế leo lên, nhìn Tống Đàm đóng chốt cái hàng rào thùng xe lại.
Chỉ còn lại bí thư Tiểu Chúc, Ngô Lan giữ cô ta lại:
“Trên lầu nhà mình còn phòng trống. Lát mẹ đưa cô ấy lên đó. Dù sao cũng là con gái, say rượu thế này không an toàn đâu.”