Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1029: Hầu hạ mấy ông say xỉn.
Cập nhật lúc: 2025-05-26 13:07:00
Lượt xem: 203
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiếc bán tải cũ từng chở heo, chở rau, Tống Đàm thật không ngờ có ngày lại dùng để chở người…
Hai bên đường núi tối đen như mực, đèn đường chạy bằng năng lượng mặt trời chỉ hắt lên con đường trắng xám mờ mờ, đêm đông yên tĩnh, dễ khiến người ta tưởng tượng lung tung…
Nhưng Tống Đàm thì chẳng sợ gì, còn Kiều Kiều lại không nghĩ nhiều, trái lại đội mũ ngồi chồm hổm trong thùng xe, lắc lư vui vẻ:
“Chị ơi, nhìn giống như mình đang đi bán heo con ấy!”
Nghĩ một chốc, cậu nhóc lại sửa lời: “Không đúng, đều là heo to cả rồi.”
Đám “heo to” này, cơn say rượu hừng hực từ sớm đã tan trong sân, giờ bị gió đêm thổi cho rụt cổ, co ro ngồi yên giữ thăng bằng, lúc này trông ngoan y như mấy bức tượng điêu khắc.
Tống Đàm phía trước nghe được đôi câu liền bật cười, nào phải chở heo, rõ ràng là đi bán người rồi!
Uống rượu đúng là hại người mà!
Ký túc xá trên núi dọn dẹp xong xuôi, nhưng so với dưới núi thì vắng lặng hơn nhiều, giờ chỉ có thím Liên Hoa và vợ chồng giáo sư Tống cùng vợ chồng đầu bếp Tưởng vào ở…
Ơ?
Tống Đàm chợt nhận ra điều gì: “Giáo sư Tống, đầu bếp Tưởng đâu rồi?”
Kiều Kiều từ thùng xe nhảy xuống, tò mò nói: “Chị quên rồi à? Họ mới uống có nửa ly đã lăn ra ngủ, rượu còn lại đều để mấy anh trai kia uống hết rồi.”
Tống Đàm: …Cạn lời luôn, đúng là quên thật!
Ai mà ngờ vừa mới bắt đầu nhập tiệc, mới cụng ly một vòng đã lăn ra ghế ngủ ngáy o o, giờ chắc vẫn còn ngồi trong nhà ăn ấy chứ!
Cô dặn Kiều Kiều: “Chìa khóa lúc nãy bí thư Tiểu Chúc đưa cho em rồi đúng không? Mau lên mở cửa, bật điều hòa đi.”
Giữa mùa đông, trong làng chẳng mấy ai dùng điều hòa, giờ mới khởi động được. Chứ mùa hè mà mấy dãy phòng này đồng loạt bật lên, cái máy biến áp chắc phải “nằm luôn tại chỗ”.
Chả trách bí thư Tiểu Chúc cứ canh cánh chuyện mời lãnh đạo xuống thăm, mấy việc như cải tạo điện thế này, không có chỉ thị cấp trên thì chẳng làm được.
Dãy phòng sắp xếp thẳng tắp, đám người này cũng không câu nệ lắm, có hai cái giường là ngủ ngon rồi.
Kiều Kiều hành động nhanh nhẹn, mở cửa, bật đèn, bật điều hòa, liền mạch không dừng.
Quay lại đứng ở cửa, vừa vặn thấy Tống Đàm chê cậu loạng choạng chậm chạp như c.h.i.m cánh cụt, liền trực tiếp lên thùng xe, tay chui vào nách nhấc phắt người ta xuống đất.
“Đi, mang vào, cởi giày, cởi áo khoác, đắp chăn là xong.”
Thao Dang
Các ông già thì thôi đi, đám thanh niên còn bò lổm ngổm dưới đất kia mới thật sự là thảm, quần áo đầy bụi!
Nhìn bộ dạng co ro mà ngoan ngoãn kia, Tống Đàm thở dài, lại dặn: “Áo khoác phải cởi sạch đấy nhé, không lại bẩn chăn ga, phải giặt vất vả lắm.”
“Em lo cho mấy người này đi, chị xuống núi đón nốt mấy người còn lại.”
Vừa dứt lời, đã nghe tiếng xe ba bánh nổ máy từ đằng xa.
Tống Đàm đi lên trước hai bước, chỉ thấy trên con dốc, Ngô Lan đang lái chiếc ba bánh màu hồng nâu của nhà, trong thùng xe phía sau cũng có mấy người.
Đến gần mới nhìn rõ, ai mà ngồi chồm hổm! Rõ ràng là bốn người nằm tứ tung dựa vào thành xe ngủ khò khò, chính là vợ chồng giáo sư Tống, và vợ chồng đầu bếp Tưởng!
Còn thím Liên Hoa thì khổ sở chui vào góc, gần như chẳng có chỗ đặt chân.
“Bà lão này này cũng thật là!” Ngô Lan vừa dừng xe đã không nhịn được lải nhải:
“Mẹ bảo rồi, rượu trắng nhà mình nặng lắm, nếm tí gọi là biết vị thôi. Bà ấy lại cứ nói hồi trước ở nhà cách ba hôm là uống rượu vang… Trời đất, rượu vang mà so với rượu nấu bằng thóc nhà mình được sao?”
Không phải à, mấy người này đều tự tin lắm, làm một hơi cạn chén, rượu vào rồi thì người cũng lăn quay ra bất tỉnh.
Bữa tối ngon thế mà chẳng ăn được, không thì sớm chui xuống gầm bàn cả lũ rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1029-hau-ha-may-ong-say-xin.html.]
Thím Liên Hoa cũng lau mồ hôi, lúc này đang chật vật lôi người từ trên ba bánh xuống, người mà đã say mềm rồi, lôi kéo vất vả muốn c.h.ế.t!
Tống Đàm nhanh tay đón lấy: “Thím, để cháu cõng cho, thím với mẹ cháu đi giúp dọn phòng trước đi.”
Hai người đành phải lục lọi khắp người mới moi được chùm chìa khóa ra.
…
Lăn lộn cả một buổi tối, đến khi thu dọn xong xuôi thì cũng hơn tám giờ.
Lúc này, Ngô Lan dẫn theo Tống Đàm, Kiều Kiều và bà nội vừa sưởi lửa vừa ăn dâu tây. Bà nội không nhịn được bèn hỏi:
“Dâu tây này ngon thế, sang năm trồng nhiều hơn, chắc phải bán bao nhiêu tiền một cân hả con?”
Tống Đàm nghĩ ngợi rồi nói:
“Một trăm ấy… À không được, ông chủ Thường tham lắm, kiểu gì cũng đòi bao hết. Thế thì để giá sỉ 130, bán online 188.”
Bà nội “hơ” lên một tiếng, rõ ràng là giật mình.
Nhưng với cương vị là chủ nhà, bà cụ cũng có sự khôn khéo của mình, chính là bản thân không biết kiếm tiền, cũng chẳng kiếm ra tiền, nên tuyệt đối không xen ngang chỉ dạy mấy đứa cháu đang làm ăn khấm khá.
Vì vậy chỉ nhẹ nhàng nói:
“Sớm biết củ cải, cải thảo nhỏ mà cũng kiếm được tiền, năm nay bà cũng trồng ít rồi.”
Tống Đàm cười nói:
“Bà ơi, vườn rau của bà con để dành ươm giống hết rồi, trồng ở đâu nữa ạ? Với cả củ cải, cải thảo nhỏ để cho dân trong làng trồng, mai mốt họ muốn lấy giống thì cũng tiện che chở cho con.”
“Nếu bà thích, mai con gọi Điền Điềm qua, bà đi với cô ấy ra vườn xem thử mấy cây dâu tây. Học xong rồi, sang năm con trả lại vườn cho bà, con ươm sẵn giống, bà trồng dâu tây là vừa.”
Dù trồng dâu tây cũng có nhiều việc lặt vặt phải chú ý, nhưng không quá vất vả, người lớn tuổi cũng làm được. Hơn nữa, dâu tây giá cao, kiếm tiền cũng khá hơn.
Bà nội tò mò hỏi tiếp:
“Thế chỗ mình trồng loại dâu tây này bán được bao nhiêu tiền một cân?”
Câu này Tống Đàm cũng không rõ lắm:
“Bên đó mải ươm giống nên chậm có quả, giờ mới chín được mấy trái, con còn chưa kịp nếm thử. Điền Điềm hôm nay về dọn dẹp rồi, mai lão Triệu qua, con để ông ấy thử trước rồi tính giá.”
“Nhưng con đoán chắc một cân cũng không dưới 40 đâu.”
Mùa này, thật ra trên thị trường loại dâu tây ngon cũng chỉ còn tầm 15-20 một cân, hàng ngoài chợ xấu hơn thì 7 tệ cũng mua được rồi.
Nhưng càng gần Tết, giá dâu tây sẽ càng tăng, dù là loại bình thường, đến Tết chắc cũng phải bán tầm 40-50 một cân.
Chỉ là, đám dâu này không thể giao cho lão Triệu bán được, số lượng ít, bán chỗ này hụt chỗ kia, mà lão Triệu giờ chuyên bán củ cải, cải thảo nhỏ, làm thêm cái này chỉ thêm phiền.
“Giao cho ông chủ Thường đi, chờ đến lúc làm tiệc sát trư thái bảo lão ấy báo giá luôn, tiện thể đưa lên gian hàng online của làng bán.”
Mấy thứ dâu tây, củ cải, cải thảo nhỏ hàng loại hai này, Tống Đàm đều định cho lên gian hàng online của làng bán, như vậy mới giữ được độ hot cho cửa hàng nhà mình.
Mà ông chủ Thường làm việc hào sảng, nếu anh ta chuẩn bị lấy ít về tặng khách, chắc giá cũng không dưới 60 tệ một cân.
“60?”
Bà nội nghe thế mắt sáng rực lên, trong lòng lập tức tính toán một lượt.
Bà cũng từng nghe giáo sư Tống giảng rồi, nói nếu trồng dâu tây khéo, mỗi mẫu có thể cho ra mấy ngàn cân. Một cân 60 tệ, thế chẳng phải còn lời hơn ông chồng già nhà bà kéo người đi đan chiếu còn gì?
“Được được được!” Bà cụ hớn hở hẳn lên:
“Mai bà nhất định theo Điền Điềm đi xem dâu tây. Đàm Đàm à, con lấy cho bà c.uốn sổ với cái bút nhé, dạo này bà học viết chữ trên Chiến Âm, cũng biết được mấy chữ rồi đó.”