Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1030: Buổi sáng của thím Liên Hoa.
Cập nhật lúc: 2025-05-26 13:07:02
Lượt xem: 238
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng mùa đông, năm rưỡi, trời bên ngoài vẫn còn tối đen như mực, trong sân nhà nông cũ kỹ đã vang lên tiếng lục đục thức dậy.
Thím Liên Hoa nhanh nhẹn chỉnh trang xong xuôi, quay sang nhìn bà cụ đang nằm trên giường bên cạnh.
Dưới ánh đèn, gò má bà cụ tròn trĩnh, tuy nếp nhăn chằng chịt nhưng sắc mặt đã hồng hào hẳn lên. Thêm vào đó, dạo này ăn ngon ngủ kỹ, nên sức lực ở cánh tay cũng khá hơn nhiều.
Giờ không cần con dâu giúp, hai tay chống một cái là tự ngồi dậy, mặc thêm cái áo bông, rồi quay người chống vào xe lăn, chậm rãi xoay người ngồi lên.
“Mẹ à, con thấy mẹ linh hoạt hẳn rồi đấy!”
Thím Liên Hoa đứng bên cạnh nhìn mà mừng rỡ không thôi.
“Ừ!” Bà cụ cũng cười tươi rói.
Trước kia mấy chuyện này đều do con dâu lo hết, bà thì đỡ mệt đấy, nhưng trong lòng nặng trĩu, nghĩ mãi cũng thấy khổ!
Đã nuôi được thằng con không ra gì, giờ lại còn phiền lụy con dâu, đến nước cũng chẳng dám uống nhiều.
Giờ thì khác rồi, vừa ngồi lên xe lăn là với lấy bình giữ nhiệt, ực ực uống liền mấy ngụm nước ấm, sau đó đẩy xe ra sân, đi toilet cái đã.
Nhà vệ sinh này là tháng Mười năm ngoái thím Liên Hoa mua cái bồn cầu xả nước, còn lắp thêm hai cái tay vịn hai bên, bà cụ chỉ cần chống tay là có thể ngồi xuống được.
Dù là ngồi ngược hướng, nhưng già rồi, ai còn để ý cái đó nữa, dùng được là được. Xả nước, sấy khô gì cũng có cả!
Cái loại thông minh ấy, hết 3000 tệ lận đấy!
Là đúng bằng một tháng lương của thím Liên Hoa!
Nhưng bà cụ cũng bù lại cho thím rồi, hè năm ngoái bà còn qua nhà lão Tống đan chiếu, vì nghĩ ra nhiều kiểu lạ nên tháng cao nhất kiếm tận hơn 8000 tệ...
Ôi chao! Biết sớm có loại vừa rửa vừa sấy thế này thì đã mua từ lâu rồi, để con dâu vất vả bao nhiêu năm làm chi!
Bà cụ từ toilet đi ra, vừa rửa tay vừa dặn dò:
“Con mau dọn dẹp cho xong, chăn đệm cũng thu lại đi, lát nữa mẹ xong việc thì mình lên núi luôn.”
Thím Liên Hoa nhanh nhẹn: “Chăn ga tối qua con xếp hết rồi, mẹ uống chén canh tuyết nhĩ này đi, sáng nay mình ăn cùng nhà ăn trên núi.”
Thực ra nhà ăn trên núi ngày nào cũng có bữa sáng, nhưng bà cụ giờ không có việc gì làm, ngại chẳng muốn lên, mà nấu hai quả trứng gà ở nhà cũng xong bữa.
Canh tuyết nhĩ này là loại vụn mà Tống Đàm cho hôm trước. Bà già rồi, lại hay ngồi lâu, đi vệ sinh cũng chẳng được thông thuận.
Nhưng sáng nào uống một chén canh tuyết nhĩ là lại khác hẳn. Từ khi phát hiện ra điều đó, đêm nào thím Liên Hoa cũng hầm sẵn cho một chén.
Còn thím ấy? Thím ấy chẳng cần.
Giờ ngày nào cũng ăn ở trên núi, nào là trà bánh lão Tống cho, chưa khi nào thiếu, thím ấy cũng được thơm lây không ít!
Thế nên làm việc càng thêm tận tâm tận lực.
Cả hai đều không phải kiểu dây dưa chậm chạp, bà cụ làm vài ngụm là hết chén canh tuyết nhĩ, thím Liên Hoa cũng xếp chăn ga đã đóng gói sẵn vào lòng bà cụ, rồi đẩy xe lăn đi thẳng lên núi.
Trong làng yên tĩnh, đèn đường cũng tắt từ sớm, nhưng sương mù lãng đãng buổi sớm khiến mặt đường nhựa vẫn nhìn rõ mồn một.
Con đường này làm thật tốt!
Bà cụ còn lẩm bẩm: “Mẹ năm nay để dành được hai vạn hai, lát nữa cho con năm ngàn, mẹ giữ lại hai ngàn, con hỏi thử Tống Đàm xem, cái gì mà xe lăn điện, mẹ thấy trên Douyin có người chạy bon bon trên đường lớn kìa, tốc độ cũng đâu có chậm!”
“Con hỏi thử xem, hai vạn có mua được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1030-buoi-sang-cua-thim-lien-hoa.html.]
Giờ cái xe lăn này đẩy tay cũng được, có điều lên dốc thì hơi đuối, bà cụ mà không phải dạo này có sức, chưa chắc đẩy nổi.
Vả lại, gặp chuyện gì bất trắc không kịp tránh, thím Liên Hoa cứ lo lắng mãi… làm thuê cho người ta, mà lúc nào cũng lôi chuyện nhà ra, ai mà chịu nổi?
Nghĩ thế thôi mà bà cụ đã cười híp mắt:
“Ôi chao, mẹ cũng hào phóng ghê! Hai vạn mà cũng dám bỏ ra!”
Nghĩ lại mà thấy hồi đó đúng là ngốc, có tiền chỉ biết cất, mười tệ tám tệ cũng tiếc không dám tiêu! Không nói đâu xa, cái bồn cầu thông minh ấy, có ba ngàn mà không chịu mua sớm, bắt thím Liên Hoa phải chăm sóc cực khổ bao năm trời.
Thím Liên Hoa cũng cười tươi rói: “Đáng tiêu thì cứ tiêu thôi! Yến Bình từng nói với con rồi, cái này gọi là nhu cầu thiết yếu, nhất định phải mua, mua sớm còn được hưởng thụ sớm!”
Bà cụ cười híp mắt gật đầu: “Đúng đúng đúng! Đừng nhìn Yến Bình suốt ngày không chịu làm việc, nhưng nó là tốt nghiệp trường đại học danh giá đấy, dùng đầu óc kiếm tiền, người cũng đàng hoàng lắm.”
“Mùa hè năm ngoái bạn học nó gọi điện nói giờ lương tháng hơn 2 vạn, nó mà đi làm chắc cũng phải tầm đó. Chứ mình làm gì nổi hơn 2 vạn, nghe lời người có bản lĩnh thì chẳng sai đâu.”
Thím Liên Hoa cũng “ừ ừ” gật đầu, bà cụ tuổi cao rồi, có chút chuyện là cứ lặp đi lặp lại nói hoài. Câu này không phải lần đầu nghe.
Không chỉ nhắc về Trương Yến Bình, mà người trong nhà họ Tống cũng bị bà lôi ra nói hết lượt.
May mà hôm nay còn có chuyện khác quan trọng hơn.
“Liên Hoa à, tiền trang trí phòng trên núi con còn đủ không? Không đủ thì lấy luôn 2 vạn này đi.”
Bà cụ nghĩ ra một ý hay: “Đúng rồi, 2 vạn cầm đi mà lo việc nhà, xe lăn thì cứ để đó đã! Đến Tết nếu cái thằng khốn đó mà dám về, mẹ đây lăn lộn ăn vạ cũng phải lôi được tiền từ tay nó!”
Nói là con ruột, chứ cái kiểu không nhận mẹ không nhận vợ này thì còn ra thể thống gì nữa?
Giờ nghe nhắc đến cái người từng khiến mình cúi đầu không dám ngẩng mặt, thím Liên Hoa lại thấy lòng thản nhiên lạ thường: “Về hay không chẳng quan trọng, về mà mẹ không thấy thoải mái, thì mình lên núi ở, trên núi con cũng lắp bồn cầu thông minh rồi.”
“Tiền có mua hay không mua xe lăn thì cứ để đó, trên núi con mọi thứ cũng sắp xếp xong xuôi rồi, hôm nay đem chăn ga gối đệm lên đặt sẵn, nếu thật sự không chịu nổi nữa thì hai mẹ con mình dọn lên đó ở, cũng vui vẻ như ai.”
Rõ ràng là tự tin tràn đầy.
Bà cụ bĩu môi: “Được rồi, cứ thế đi.”
Vừa nói vừa lẩm bẩm: “Cái phong thủy làng mình đúng là không tốt, sao mà hết người này tới người kia đều bất hiếu thế? Đến Tết rồi, có khi phải họp làng bàn xem có nên chuyển mộ tổ đi chỗ khác không…”
“Sao mà nói ai cũng bất hiếu được?” Thím Liên Hoa bật cười.
Bà cụ lập tức bắt đầu đếm: “Con coi mà xem, ông chú bên nội của con bé Tống Đàm, mấy năm nay con trai có về lần nào chưa?”
“Còn ba đứa con nhà Trương Vượng nữa.”
“Lão già chăn bò nhà họ Lý… hè năm nay mẹ nghe Tống Đàm kể rồi, mà thật sự có hiếu thì năm nay lão Lý phải về long trọng tân trang nhà cửa mới đúng. Nhưng mà mẹ nhìn kỹ rồi, đợi đến Tết xem, chắc chẳng ra hồn đâu!”
“Rồi còn cái thứ trong nhà mình nữa!”
Bà cụ tuy già nhưng đầu óc còn tỉnh táo lắm.
Thao Dang
Người ta làng khác cũng có đứa bất hiếu, nhưng có bao giờ như làng này, đến nỗi già bệnh vào viện mà móc tiền cũng chậc chậc tiếc rẻ đâu…
Còn ở đây, khỏi cần che đậy, cứ thẳng mặt mà trơ trẽn!
Nghĩ tới đây, chẳng lẽ thật sự là mộ tổ chôn sai chỗ rồi?
Nhưng mà mộ tổ mỗi nhà cũng tản mát khắp các mảnh đất …
Nghĩ tới đây, bà cụ lại thở dài: “Cũng tại mẹ không dạy dỗ tốt!”