Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1031: Công chúa thỉnh mời.

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:20:59
Lượt xem: 183

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên núi, sáng sớm hôm ấy, đầu bếp Tưởng tỉnh dậy trong một căn phòng tối om.

Sao thế? Đây là đâu vậy?

Anh ta mơ màng chốc lát, đoạn ký ức c.uối cùng trong đầu là anh ta với ông chú Bảy vừa dọn lên một bàn tiệc linh đình, mới ăn được hai miếng cơm thì sau đó...

Sau đó thế nào?

Anh ta hoàn toàn không nhớ nổi.

Nhìn lại mình, áo len còn chưa cởi, bảo sao tối qua ngủ không thoải mái.

Lại quay sang nhìn Đỗ Mai nằm cạnh, ôi chao, mặt cô ta vẫn còn nguyên lớp phấn hôm qua, cổ vẫn quấn áo len cổ cao, giờ vẫn đang ngủ ngon lành!

Anh ta lồm cồm ngồi dậy, mò lấy điện thoại xem giờ: “Hơ!”

Sáu giờ rồi! Trên núi giờ này phải làm bữa sáng rồi chứ! Tối qua đám người đi hái rau trên núi rốt c.uộc ăn cái gì?

Canh củ cải hầm sườn thì đã hầm sẵn, cơm cũng nấu trong nồi rồi… mấy món khác, mấy món khác thì anh ta hoàn toàn không nhớ!

Nghĩ đến đây, đầu bếp Tưởng không thể ngồi yên được nữa, lập tức nhảy ra khỏi giường, gió từ điều hoà thổi qua mặt, khiến anh ta khô miệng khát nước không chịu nổi!

Anh ta vội vàng rửa mặt, lúc đang đánh răng, nhìn vào gương chợt nhớ ra, hóa ra là anh ta uống rượu say đến mức mất trí nhớ!

Mà bên phòng khác, bà Đường hôm qua còn kẻ mày tô môi, sáng nay phát hiện chưa tẩy trang, giờ đang loay hoay trước bồn rửa cả nửa tiếng rồi!

Giáo sư Tống trong nhà tắm còn nói với bà: “Hôm qua tôi đã bảo đừng uống đừng uống, bà chịu không nổi rượu mạnh thế đâu… bà cứ không tin!”

Bà Đường vừa xoa mặt vừa đáp: “Tôi không phải không tin, tôi chỉ đơn thuần muốn nếm thử thôi mà.”

“Hè năm ngoái cái chai ông gửi về, tôi muốn uống mà ông không cho, tự mình lén uống hết luôn.”

“Tôi chỉ muốn biết rốt c.uộc là loại rượu gì mà khiến một người không ham rượu như ông lại cất giấu như báu vật!”

Mà giờ thì nếm rồi, một hớp xuống, cảm giác nóng hừng hực từ cổ họng lan ra tới n.g.ự.c, ợ ra toàn là hương thơm của ngũ cốc…

Nhưng, ký ức chỉ dừng lại tại đó.

Những việc xảy ra sau đó bà hoàn toàn không nhớ nổi, nếu biết uống vào mà mất trí, thì có đánh c.h.ế.t bà cũng phải tẩy trang xong mới uống!

Giờ đầu óc vẫn ong ong, chỉ nhớ mơ hồ là còn một chuyện gì đó… nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.

Cho đến khi giáo sư Tống nói: “Những người hôm qua tới đây, có lẽ thân phận không bình thường…”

Bà Đường: !!! Bà nhớ ra rồi!

Lập tức nói ngay: “Đúng là không bình thường! Hôm qua tôi đã định nói với Đàm Đàm rồi. Nhưng tôi nhìn thấy họ rõ ràng đang giấu thân phận để tận hưởng c.uộc sống điền viên, nên sợ nhà mình tiếp đãi quá khách khí, tôi mới nhịn.”

Giáo sư Tống bật cười: “Cái cô Tống Đàm ấy, tôi đã nói với bà rồi, dù có là quan chức cấp cao của tỉnh đến, cô ấy cũng chẳng để tâm, người đến là dân thường hay đại quan, với cô ấy chẳng ảnh hưởng gì cả.”

“Thế còn nếu là người ở Ngọc Tuyền Sơn của thủ đô thì sao?”

Câu này khiến ông Tống im bặt.

Ông bắt đầu do dự: “Bà chắc chắn chứ?”

Bà Đường gật đầu: “Mấy năm trước có sinh viên làm đề tài kinh tế, trong đó có một nhân vật chủ chốt từng được phỏng vấn, cha của người đó chính là người trên núi đó.”

Giờ thì hai vợ chồng nhìn nhau: Nên nói, hay không nên nói, đó mới là vấn đề.

Một lúc sau, giáo sư Tống quyết định: “Thôi, không nói nữa.”

Bí thư Tiểu Chúc có thể đưa người nhà tới đây, hẳn cũng là rất coi trọng Tống Đàm. Nếu cô ấy biết chuyện này, lỡ như đám thanh niên không giữ được bình tĩnh, thì e rằng dễ để lộ sơ hở.

Huống hồ, mấy ông già đó đã từng thấy đủ loại người, chi bằng cứ để mọi việc diễn ra tự nhiên như bây giờ, họ lại càng thấy vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1031-cong-chua-thinh-moi.html.]

Vả lại, ông rất tin tưởng vào Tống Đàm.

Bà Đường lại thở dài: “Địa hình dãy núi chỗ này không thuận lợi, vị trí địa lý cũng không tốt… nếu không thì, nếu chọn một ngọn núi để xây viện dưỡng lão, kinh tế khu vực sẽ phát triển nhanh chóng.”

Nhưng, không thể chọn được.

Nói thật thì, giáo sư Tống ở đây cũng luôn âm thầm kiểm tra môi trường, nhưng thực sự không có gì nổi bật. Dù đồ ăn có ngon đi chăng nữa, thì cũng nhờ vào bản lĩnh của Tống Đàm mà thôi.

Làm viện dưỡng lão ở đây để làm gì? Địa lý, nhân văn, khí hậu chẳng có điểm nào nổi bật, chẳng lẽ chỉ vì muốn c.ung ứng nông sản nội bộ?

Vấn đề này lại kéo theo nhiều khía cạnh, c.uộc sống của người nhà, livestream của Kiều Kiều… Dựa theo sự hiểu biết của giáo sư Tống về Tống Đàm, cô ấy ngược lại sẽ không đồng ý.

Hai vợ chồng đạt được nhận thức chung, lúc này mới chậm rãi ra khỏi cửa.

Sáng sớm đi dạo trên núi một vòng, quay về vừa kịp ăn sáng, một ngày lý tưởng biết bao!

Ai ngờ vừa bước ra khỏi ký túc xá, đã thấy trong sân có năm người đứng đó, ai nấy mặt mày rầu rĩ, cúi đầu không ngẩng lên nổi.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Giáo sư Tống và bà Đường không hiểu chuyện gì, chỉ gật đầu chào hỏi: “Ăn sáng chưa? Bữa sáng của các anh ở nhà ăn bên trong nhà máy đằng trước đấy, chắc tìm được chứ?”

Vừa nghe thấy vậy, mấy chàng trai đối diện cúi đầu càng thấp, chỉ có Tiểu Đỗ ngẩng đầu lên cảm ơn, mới giúp hai vợ chồng bớt phần khó xử.

Nhưng…

Vừa đi được một đoạn, giáo sư Tống liền quay đầu nhìn lại, quả quyết nói với bà Đường: “Chắc chắn có chuyện rồi!”

Đừng nói là mấy ông cụ thấy không khỏe nhé?

Ái chà! Chuyện lớn rồi đó, hai vợ chồng vội vàng xuống núi tìm Tống Đàm.

Còn ở dưới núi, bí thư Tiểu Chúc đang nài nỉ Tống Đàm: “Mau lên, video hôm qua gửi cho tôi một bản, mấy người xóa mấy bản kia đi có được không?”

“Vậy sao được?” Tống Đàm nghiêm túc nói: “Tôi còn định hôm làm thịt heo mang ra cho mọi người xem đấy, đâu phải là không có rượu ngon, chỉ là uống vào rồi phát điên thì khó xử lý lắm!”

Nói thật, tửu lượng của mọi người cũng không tệ, có phát rồ cũng không làm phiền ai khác, nghe Kiều Kiều kể lại, tối qua ngủ cũng rất đàng hoàng, nửa đêm cậu dậy canh vườn rau, ký túc xá còn nghe rõ tiếng ngáy vang vọng.

Nói đến đây, sắc mặt Tống Đàm cũng nghiêm lại: “Nhân viên thật sự không thể uống rượu nữa rồi!”

Tối qua đến khuya mà đầu bếp Tưởng còn chưa làm xong bữa ăn đêm!

May mà người đi hái rau đều là các bác gái trong thôn, tự múc cơm ăn với canh củ cải xương sườn là no bụng rồi, không kén chọn gì cả.

Trương Yến Bình cũng vậy, lẽ ra phải trực ca đêm, nhưng vì uống rượu mà chậm trễ, nửa đêm hái rau, cân ký, đóng gói, chất hàng lên xe đều là Kiều Kiều trông chừng! Vất vả đến nỗi sáng sáu giờ hơn vẫn chưa dậy nổi.

Nhưng bí thư Tiểu Chúc thì đã tê dại cả người.

Bởi vì hai tên say rượu Trương Yến Bình và Tần Quân, người thì say nhưng tay lại vững, video quay không sai một ly!

Thậm chí còn có đặc tả! Gương mặt của mấy ông cụ, của anh Tiểu Đỗ, đều rõ mồn một!

Thao Dang

Quan trọng nhất là toàn cảnh họ say xỉn làm trò lố! Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng cảnh bọn họ khi say mà hô “toàn quân đại tỷ thí”, nếu lan truyền ra thì chắc chắn sẽ chọc cười c.h.ế.t người ta!

Mặt mũi mấy ông cụ chắc rớt từ Ngọc Tuyền Sơn đến tận Thiên Thông Viện mất!

Đặc biệt là đoạn video đó, thật sự quá hài, rất dễ lan truyền…

Bí thư Tiểu Chúc nghĩ đến chuyện này là nhức đầu, giờ chỉ muốn nâng Tống Đàm lên mà van xin: “Công chúa ơi! Làm ơn gửi cho tôi bản video, mấy bản còn lại xóa hết đi mà!”

Vừa lúc gặp Trương Yến Bình đang ngáp ngắn ngáp dài thức dậy, “phì” một tiếng cười phá lên: “Công chúa gì chứ? Sao không gọi là Nữ vương đại nhân đi ha ha ha! Nữ vương đại nhân, Hồ Lô Oa sắp đi cứu năm ông cụ rồi đây!”

Bí thư Tiểu Chúc nhìn thấy anh ta, bao nhiêu mối hận mới cũ dâng trào, lúc này nhìn về phía Tống Đàm:

“Anh ta hôm qua trốn việc, cô không trừ lương à?”

Loading...