Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1032: Kiều Kiều lợi hại vậy sao?
Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:21:01
Lượt xem: 210
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Yến Bình mặt mày xụ xuống.
Làm ca đêm nửa tháng mới được cộng thêm 1.000 tệ, vậy mà còn bị trừ?
Với cái dáng vẻ cô chủ nhỏ keo kiệt của Tống Đàm, cô ta nỡ lòng nào chứ!
Trương Yến Bình lập tức cầm điện thoại lên: “Tôi gửi ngay cái video này vào nhóm làng...”
Tống Đàm bật cười ha hả: “Thôi được rồi, chỉ nhắn trong nhóm nhà mình cho biết là được, đừng lan truyền ra ngoài. Người ta là ông cụ lớn tuổi, nhìn còn có cả trợ lý riêng, là nhân vật có m.á.u mặt... Bị thiên hạ cười thì không hay.”
“Đúng đúng đúng!” Bí thư Tiểu Chúc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta rất tin nhân phẩm của nhà họ Tống, giờ chẳng nói gì thêm, chỉ thở dài: “Mà nếu thật sự lan truyền ra ngoài, tôi chắc phải chịu phạt gia pháp mất... Tống Đàm à Tống Đàm, cô yên tâm, đợi xong tiệc sát trư thái này, tôi sẽ đi lên thành phố làm mình làm mẩy để đổi được điện cho cả làng mình!”
Tống Đàm lúc này mới “ây da” một tiếng: “Cô không nói muốn viết thiệp mời à? Hôm nay tôi viết nhé?”
“Viết!” Bí thư Tiểu Chúc gật đầu lia lịa: “Viết hôm nay luôn, mai sáng sớm tôi đem đi phát, mai là mồng Bảy rồi, vừa hay cho lãnh đạo có thời gian chuẩn bị.”
c.uối năm rồi, ai cũng bận rộn cả!
Nói chuyện sang hướng khác, bí thư Tiểu Chúc c.uối cùng cũng lấy được video quay tối qua. Cô lập tức kéo mấy ông cụ và anh Tiểu Đỗ vào nhóm, rồi tung ra hai đoạn clip.
Một đoạn quay toàn cảnh, một đoạn quay cận mặt, tất cả chi tiết đều rõ mồn một, không sót ai.
Trên núi, đám người vừa mới vượt qua ký ức kinh hoàng, giờ đây mới tiu nghỉu ăn xong bữa sáng trên núi, phải nói thật là, tay nghề đầu bếp rất tốt, lại toàn là nấu bằng bếp đất, còn thú vị hơn mấy món ăn dưỡng sinh trên núi nhiều.
Nhưng mà…
Nghĩ đến chuyện vừa tới đã uống rượu đến say khướt, lão Chúc giờ cũng chẳng còn mặt mũi nào ngẩng lên. Ban đầu ký ức đã xấu hổ muốn c.h.ế.t, giờ nhìn thêm video quay đêm qua…
Lão Chúc chỉ thấy đau khổ tột cùng, sớm biết vậy, nên mang theo bình dưỡng khí!
Tiểu Đỗ cũng tối sầm mặt mũi, nghĩ bụng nếu vì đám người họ mà khiến ông cụ bị nổi tiếng khắp mạng vì mấy trò điên rượu... xong đời rồi, cả đời này xong luôn!
Rượu hại người quá mà!
Không uống nữa, quyết không uống nữa! Rượu của Vương Mẫu nương nương cũng không uống!
Còn bữa tối hôm qua... hận quá, mới chỉ ăn có 5 bát rưỡi, món ngon còn chưa kịp thưởng thức! Lần sau ăn lại, chắc phải đợi đến tiệc sát trư thái...
Tiểu Đỗ lấy lại tinh thần, lập tức hỏi dò: “Chuồng heo ở đâu vậy ạ? Hay tụi cháu đi xem heo trước ạ?”
5 người, 5 con heo, mọi người chuẩn bị xem trước sẽ chọn cái chân nào để giật, cố gắng thể hiện tốt, xoá sạch lịch sử đen tối kia khỏi đầu ông cụ.
“Không được đâu!” Đỗ Mai lập tức ngăn lại: “Trước khi làm thịt heo, ai cũng không được đến gần chuồng heo, càng không được nhắc đến hai chữ ‘g.i.ế.t heo’, lỡ để heo nghe thấy, tụi nó sẽ bỏ ăn, ảnh hưởng tâm trạng.”
Hả?
Cả đám người ngẩn ra.
Thật ra ban đầu Đỗ Mai cũng thấy chuyện này khó tin, nhưng nghe các bà các thím ở quê nói y như thật, giờ chị ta cũng tin sái cổ, thậm chí nói chuyện cũng mang theo khí thế chắc nịch:
“Thật đấy, heo thông minh lắm, mà nghe ‘g.i.ế.t heo’ là nó biết. Ai mà chẳng sợ c.h.ế.t? Nó mà sợ thì không ăn được cơm, tâm trạng sa sút, không lên ký, còn dễ sụt cân nữa…”
“Vả lại, mình cũng sắp ăn nó rồi, dọa nó làm gì? Heo tội nghiệp lắm!”
Lão Chúc và mấy người thì không thấy heo đáng thương gì cả, nuôi heo nuôi gà thì c.uối cùng cũng là để làm thịt mà ăn thôi. Nhưng mà... sụt cân thì không ổn, không thể chấp nhận được.
Thế là cả nhóm bắt đầu dò hỏi: “Nhà mình nuôi heo giống gì thế?”
Đỗ Mai từng phụ nấu cám cho heo, giờ hăng hái kể: “Đại Vương bắt về hai con heo rừng con, một con đã thiến, một con chưa.”
“Còn Kiều Kiều thì dắt về một con heo rừng lớn, là heo nái, định năm sau phối giống, đẻ ra mấy con heo con hoạt bát, thịt săn chắc.”
Ôi chao! Lão Chúc lập tức nuốt nước miếng: “Heo rừng ngon lắm chứ, thịt heo rừng khó ninh nhừ, nhưng mà nếu ninh kỹ, ninh mềm rồi á, cái mùi thơm đó heo nhà sao mà so được!”
Ngược lại, Tiểu Đỗ tỏ ra kinh ngạc: “Kiều Kiều trắng trẻo sạch sẽ thế kia mà cũng bắt được heo rừng à, bắt kiểu gì vậy?”
Bọn họ toàn là dân từng trải, không có vũ khí thì có cho tiền cũng không dám tay không đối đầu với heo rừng, sao Kiều Kiều lại ghê gớm vậy chứ?
Ờ thì… Đỗ Mai cũng chưa từng thấy, chỉ nghe kể lại: “Chỉ cần… lấy hai củ khoai lang, dụ nó vào chuồng heo là xong mà?”
Mọi người: …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1032-kieu-kieu-loi-hai-vay-sao.html.]
“Khoan đã, heo rừng bây giờ ăn được rồi sao?”
“Được chứ!” Đỗ Mai cũng từng thắc mắc chuyện này, lúc này liền giải thích: “Mấy năm nay không cho săn heo rừng, trong rừng núi nó sinh sôi quá trời, đầu xuân năm nay, tỉnh Ninh này đã cho phép săn heo rừng rồi.”
“Nghe nói năm ngoái cũng được phép, nhưng phải mất 500 tệ để làm giấy phép, năm nay thì khỏi cần luôn.”
“Nhà họ Tống không khoái ăn heo rừng, con heo rừng to tướng đó mà không phải nó đi ủi ruộng khoai lang, chắc cũng chẳng ai thèm để mắt tới đâu!”
…
Cùng lúc đó, trong nội thành Vân Thành, lão Triệu cũng đang cùng cháu trai xuất phát.
Trước khi đi, ông ta còn gõ một tin nhắn gửi vào nhóm gia đình:
[Củ cải và cải thảo đặc biệt sắp lên kệ, lần đầu mở bán, giới hạn 1000 cân, ai muốn mua thì nhanh tay lên nhé!]
Trong nhóm bắt đầu rộ lên lời càu nhàu:
[Này nói trước đi, bao giờ mới tới lượt rau ngon của Vân Kiều Tiên Phẩm hả?]
[Đúng rồi đó! Mấy món ngon trước đây dạo này thấy ít hẳn luôn!]
[Lão Triệu, tôi mua rau ở sạp nhà ông bao nhiêu năm nay rồi, bây giờ đến một chai mật ong cũng không bán nổi là sao?]
Thao Dang
[Đúng vậy! c.uối năm rồi mà đến trà cũng chẳng có.]
[Khi nào mới bán cá vậy? Tết sắp đến rồi, bán ít cá cho tụi tôi dọn dẹp xong còn ăn Tết chứ!]
Lão Triệu nhìn điện thoại, liền làm bộ than thở:
[Thưa các vị thân hữu, không phải tôi không xoay xở được vụ Vân Kiều Tiên Phẩm, mà là vì doanh số ở khu nội thành chúng ta vốn đã thấp, chúng ta cũng không phải khách hàng chính của họ.]
[Cái lượng hàng ít ỏi đó là tôi mặt dày mày dạn mới tranh được về đấy, lúc đầu do giá cao nên ai cũng lưỡng lự không dám mua, tôi cũng không có tự tin gì nhiều.]
[Giờ thì người ta có nhà tiêu thụ rồi, giá sỉ trà không dưới 10 vạn tệ, trước kia bán 1 vạn thật sự là bán lỗ để mở thị trường đó… Mật ong còn phải mua kèm mới có…]
[Các vị thân hữu, không phải tôi bây giờ vô dụng, mà là thật sự tôi cũng không đủ năng lực nữa rồi…]
Anh cháu trai ngồi lái xe rất đàng hoàng, nghe ông chú cứ chuyển giọng nói thành văn bản mà bịa ra đủ thứ lý do, liếc sang một cái.
Lão Triệu buôn bán càng lâu, mặt mũi càng dày dạn:
“Nhìn gì mà nhìn, chẳng lẽ ta nói không đúng à? Cho dù có hơi sai một chút ở phần giá cả, nhưng cái vụ số lượng hàng thì ta nói đúng còn gì!”
Anh cháu thật thà: …
Lão Triệu đang lý sự hùng hồn, thì điện thoại lại vang lên một tiếng.
Cúi đầu nhìn, có người trong nhóm nhắn tin riêng cho ông ta.
[Trà 10 vạn một cân, tôi mua!]
Lại có người nhắn tiếp.
[Mật ong bao nhiêu mới được mua kèm? Tôi lấy!]
[Tuyết nhĩ bao nhiêu vậy? Giá cả dễ thương lượng.]
Lão Triệu: !!!
Không phải chứ, cái thành phố tuyến 18 như Vân Thành bọn họ mà còn có người nhiều tiền như vậy sao!
~~~~~~~~~
Lời tác giả:
Chỗ chúng tôi có câu: Đừng để heo nghe được tin sắp bị g.i.ế.t, nếu không nó sẽ bỏ ăn đó.
Heo thật sự rất thông minh, may là giờ tôi không nuôi nữa, chứ không thì tôi cũng không nỡ.
Nuôi heo kiểu hiện đại cũng tốt, g.i.ế.t mổ không đau đớn, chứ như ở quê, heo kêu lên thảm thiết, nghe muốn rách cả tim. Gặp phải mấy tay mổ vụng về, không biết phải chịu bao nhiêu đau đớn.
Khụ, tuy tôi nói thế… nhưng thịt heo vẫn ngon lắm!