Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1033: Lão Triệu đến rồi.
Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:21:03
Lượt xem: 192
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời lạnh rồi, lão Triệu dậy trễ, rốt c.uộc cũng không kịp bữa sáng ở nhà Tống Đàm.
Khi xe dừng lại, ông ta chui ngay vào bếp, trong nồi chỉ còn chút nước còn âm ấm.
“Chà!” Ông ta đập đùi tiếc hùi hụi, sau đó lại quen cửa quen nẻo chui vào phòng sưởi, vừa thấy một phòng toàn người thì ngẩn ra:
“Nhà cô lại có khách à?”
Đồng thời, đôi mắt nhỏ lén lút đánh giá từng người trong phòng, rồi kéo Tống Đàm lại thì thào:
“Mấy ngày Tết thế này, chẳng lẽ cô lại tìm thêm vài thương lái à? Cô có hàng muốn bán thì sao không nghĩ tới tôi trước hả?”
Tống Đàm qua quýt đáp: “Sang năm, sang năm cái gì cũng nhiều, nhất định để phần cho anh!”
Vừa nói vừa nhìn sang cháu trai của lão Triệu, hỏi: “Cháu trai lớn, ăn cơm chưa? Nếu chưa thì uống miếng nước trước đi…”
Lão Triệu thì hay lười biếng, nhưng cháu trai lại chăm chỉ lắm, trước kia bán cá cũng làm không ít việc, Tống Đàm rất quý anh ta, lúc này còn hỏi thêm:
“Triệu Phương Viên vẫn chưa về hả?”
Khuôn mặt anh cháu trai trông còn từng trải hơn cả Tống Đàm, nghe cô gọi vậy cũng không để bụng, chỉ thành thật lắc đầu: “Vẫn chưa, nghe nói đơn hàng đó làm đến nửa đầu năm sau chắc còn chưa xong.”
Tống Đàm gật đầu: “Ừ, khi nào cô ấy xong việc thì nhắn cô ấy ghé qua làng một chuyến nhé, anh họ tôi mới lấy được miếng đất, muốn xây nhà.”
“Chà, còn đợi con bé làm gì? Phí tiền! Nhà cô không phải sẵn có mẫu ở đây sao? Gọi đội thi công kéo đến, cứ theo kết cấu sẵn này mà chỉnh lớn chỉnh nhỏ là được rồi chứ gì!”
Lão Triệu thẳng thắn nói.
Tống Đàm liếc ông ta một cái, trong lòng hiểu ra lý do Triệu Phương Viên về rồi lại đi, lão Triệu này chẳng phải lại đang nhận việc miễn phí cho họ hàng nhà mình đó sao?
Thật ra thì lần này oan cho lão Triệu rồi, ông ta chỉ đơn thuần là muốn thân thiết với Tống Đàm, chỉ là chưa tìm được cách thôi!
Nhưng lão Triệu vẫn còn để ý mấy người đang ngồi trong phòng, cảm thấy hơi bất an, vội hỏi:
“Dâu tây hôm trước cô cho tôi nếm đâu rồi? Còn củ cải với cải thảo nữa, ít ra cũng để tôi nếm thử rồi mới định giá chứ?”
Chuyện này thì đúng lý, Tống Đàm cũng không từ chối: “Dâu tây còn chưa gửi tới, nhưng cũng không quan trọng lắm, số lượng ít quá, không bán đâu, chỉ nhờ anh nếm thử định giá giùm thôi.”
“Còn củ cải cải thảo, đi, qua nhà người ta mà nếm.”
Lão Triệu gật đầu: “Lúc tới tôi cũng thấy rồi, trước sau nhà nào cũng trồng khá nhiều, trong ruộng cũng có, cộng lại chắc được vài vạn cân chứ ít gì!”
“Gần gần vậy.” Tống Đàm gọi bí thư Tiểu Chúc: “Đi cùng đi, cũng tiện nhắc mọi người một tiếng.”
Lỡ mà có ai tráo hàng thì cũng có thêm người chứng kiến.
Bí thư Tiểu Chúc thì càng đông càng vui, khuỷu tay thúc thúc ông cụ bên cạnh: “Ăn củ cải không ạ? Không ngon bằng hôm qua nhưng cũng không tệ…”
Ông Chúc lập tức tỉnh táo hẳn: “Đi đi đi!”
Thao Dang
Người đông rồi, lão Triệu lập tức cảnh giác trở lại, không nhịn được bàn với Tống Đàm: “Cô nói 5 đồng một cân rồi đấy, nhưng nếu hôm nay tôi ăn thấy ngon, mình có thể thương lượng giá cao hơn, nhất định nhớ là tôi đặt 1000 cân đó nhé! Mỗi loại 1000 cân!”
Tống Đàm gật đầu: “Biết rồi biết rồi! Anh nếm trước đi, nếu thấy ổn thì khỏi cần gom một lần cả ngàn cân, thu mỗi nhà một đợt là được.”
Củ cải cải thảo để được lâu, thật ra cũng không lo không bán được.
“Được!” Cảm giác nguy cơ trầm trọng, giờ rõ ràng là thị trường nghiêng về phía người bán, lão Triệu vội vàng đồng ý.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Tống bán hàng, lúc nào chẳng là người nắm thế chủ động chứ!
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1033-lao-trieu-den-roi.html.]
Lý Lan Hoa đã chờ đợi từ lâu rồi.
Nói thật, từ chiều tối hôm qua khi bí thư Tiểu Chúc nói ra cái giá đó, trong lòng bà đã bắt đầu nóng như lửa đốt.
Hai ba tệ một cân đấy!
Trong nhà ít nhất cũng có đến ba nghìn cân củ cải với cải thảo, tính ra cũng được sáu bảy nghìn tệ tiền lời, lại đúng dịp Tết, sao mà không khiến người ta vui mừng cho được?
Còn về chi phí…
Trời ơi! Tiện tay trồng vài luống rau thì tính gì là chi phí chứ? Mấy cây giống đó đều do Ngô Lan cho không! Bọn họ có làm chút việc thật, nhưng có mất đồng nào đâu!
Đúng nghĩa là không đồng vốn mà thu lời!
Bây giờ có khi cực khổ trồng năm mẫu lúa còn chưa chắc được ngần ấy tiền.
Không chỉ bà, Chu Mao Trụ cũng dậy từ sớm, hai vợ chồng sáng sớm đã dọn dẹp sân, nấu nước pha trà, chỉ còn thiếu điều đứng kiễng chân ngóng ra đầu ngõ.
May là lúc trong nhà bếp lò sưởi bắt đầu bốc hơi ấm áp, thì bên đường lớn cũng thong thả xuất hiện một đoàn người đi tới, chính giữa không ai khác ngoài bí thư Tiểu Chúc!
Lý Lan Hoa lập tức vui vẻ, cất giọng hỏi to:
“Bí thư Chúc, ăn sáng chưa đấy?”
Bí thư Tiểu Chúc cũng cười, cũng lớn giọng đáp lại: “Thím ơi, thím xào thử ít củ cải với cải thảo nhà mình đi, Tống Đàm dẫn người tới nếm thử để ra giá đấy.”
“Được được!” Người đáp lời không phải Lý Lan Hoa, mà là Chu Mao Trụ.
Ông ta vừa trả lời vừa đi vào vườn rau, cây cải thảo cắt từ hôm qua còn chưa nỡ ăn, giờ đem ra xào trước. Còn củ cải thì phải chọn mấy củ to, chứ người nhiều thế, không đủ chia.
Đoàn người đông nghịt cũng lần lượt bước vào nhà Lý Lan Hoa.
So với biệt thự nhà Tống Đàm, chỗ này đúng kiểu nhà cấp bốn nông thôn.
Sân được lát xi măng, chắc đã có tuổi, chỗ lồi chỗ lõm, nhìn rõ từng vết vá.
Trên tường rào còn gắn đầy mảnh chai đã mờ không còn trong suốt. Góc sân là nhà vệ sinh và chuồng gà, nhưng nuôi không phải gà ta mà là gà thịt.
Lúc này bầy gà béo núc ních đang lững thững đi lại trong sân, rõ ràng chẳng sợ người.
Lý Lan Hoa đang loay hoay chuẩn bị pha trà cho mọi người, thì bí thư Tiểu Chúc phất tay nói: “Thôi khỏi bày biện gì nhiều, ai cũng vừa ăn sáng xong cả rồi, thím cứ xào một đĩa nhỏ cải thảo để thử vị là được.”
Dừng một chút, lại nói thêm: “Còn củ cải thì đừng xào nữa, gọt vỏ rồi cắt miếng, làm như trái cây để ăn thử xem hương vị có ngon hơn loại củ cải trái cây không.”
Rồi chỉ tay sang lão Triệu: “Đây là đối tác của Tống Đàm, sáng nay chở xe tải nhỏ đến luôn rồi. Nếm thử xong, có giá là thu luôn tại chỗ.”
Nghe vậy, Lý Lan Hoa chẳng khách sáo tí nào: “Được thôi!”
Nói xong liền lanh lẹ bước vào bếp, đặt thớt lên, bày cải thảo ra, d.a.o vung lên là c.h.ặ.t phăng gốc cây cải thảo to!
Lớp lá ngoài bị sâu gặm gà mổ thì bà gỡ xuống, ném qua góc sân, lập tức cả đàn gà lao tới, gà gô gà gộc, mổ lia lịa, âm thanh lách cách, nghe rất vui tai.
Làm cho cái sân vốn im ắng bỗng trở nên náo nhiệt hẳn.
Lão Chúc và mọi người chỉ im lặng đứng xem, không nói lời nào, mà lúc này mới thở phào một hơi, cảm thán:
“Vẫn là ở quê thoải mái thật!”
Không nói đâu xa, hôm qua uống hơi say, ngủ một giấc dậy tinh thần phơi phới, chắc chắn là ngủ ngon rồi!
Lý Lan Hoa là người thật thà, bí thư Tiểu Chúc bảo ai cũng ăn sáng rồi, chỉ nếm chút vị thôi, thế là bà tiện tay bóc mấy lớp lá cải thảo, sau đó cả cây lẫn lá cắt thành sợi mảnh, thao tác cực kỳ thành thạo.
Còn Chu Mao Trụ thì xách mấy củ cải bước vào, người nông thôn quen làm việc chân tay, liền mở vòi nước, vừa xả vừa dùng tay cọ rửa củ cải, động tác nhanh gọn, sạch sẽ.