Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1036: Điền Điềm mang dâu tây tới.
Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:21:10
Lượt xem: 193
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nước đường phèn màu vàng nhạt sôi lăn tăn, bong bóng li ti nổi lên trong chiếc nồi cạn miệng, căn phòng ngập tràn hơi ấm. Mọi người tụ tập lại vừa chậm rãi bóc vỏ quýt, vừa trò chuyện rôm rả, hương thơm ngào ngạt của quýt tràn ngập khắp phòng.
Lão Vương lại bóc thêm một quả, lần này tách từng múi ra, miệng không nhịn được càm ràm: “Một cân quýt nửa cân vỏ, vỏ gì mà dày thế không biết.”
“Dày mới tốt chứ sao ạ!” Bí thư Tiểu Chúc giải thích: “Quýt này là trồng ở làng bên, một đồng một cân, đừng kén chọn ạ.”
“Vả lại, vỏ dày mới để được lâu, ở địa phương cũng dễ tiêu thụ.”
Một đồng một cân?
Thế thì lão Vương không cằn nhằn nữa. Quýt sinh ở vùng Nam thì ngọt, vùng Bắc thì chua, mà nơi này mùa đông lạnh, nếu vỏ không dày một chút, không chừng đã héo từ đời nào rồi.
Chỉ là thấy lão Lý bên cạnh cẩn thận lột từng lớp gân mỏng bọc múi quýt, ông ta cũng khựng lại, chẳng nói gì, âm thầm lén cầm lại múi quýt mình vừa tách ra…
Hừ, so tỉ mỉ à? Lão Vương này không thua ai đâu!
Còn bên kia, đám người Ngô Lan thì ngồi một bên, dùng xiên tre xâu các múi quýt lại. Kiều Kiều thì nhanh nhẹn thành thạo, nhận lấy rồi thả vào nồi nước đường, sau đó lập tức vớt ra cho vào thau nước lạnh bên cạnh.
Rất nhanh, một xiên quýt đường phèn đã hoàn thành.
Xiên quýt đường đầu tiên đương nhiên phải dành cho chị gái thân yêu! Kiều Kiều mắt lấp lánh nhìn Tống Đàm: “Ngon không chị?”
Tống Đàm “rắc rắc” cắn vỡ lớp đường phèn. Quýt địa phương không quá ngọt, nước hơi mát lạnh. Vị ngọt tan ra, xen lẫn vị thanh mát…
“Cũng ổn.” Cô đánh giá một cách công tâm.
“Ồ!” Kiều Kiều cũng không thất vọng, trái lại còn đầy tự tin: “Vậy em làm trước quýt đường phèn, luyện cho giỏi rồi làm dâu tây đường phèn!”
Tống Đàm nghe xong liền hào hứng gật đầu: “Được được được! Luyện đi, nhà mình đông người, quýt đường để được lâu, làm bao nhiêu cũng không sợ!”
Hôm trước Ngô Lan hái về mấy chục cân quýt, cả nhà ăn mấy ngày rồi vẫn còn một đống, theo Tống Đàm nghĩ thì nên tranh thủ xử lý bớt thì hơn.
Một đám người chia công đoạn làm theo dây chuyền, tốc độ làm quýt đường phèn cực kỳ nhanh. Bí thư Tiểu Chúc cũng ăn tới cây thứ n, lúc này cảm thán:
“Thạch Đầu Pha… đúng là trồng gì cũng không xong!”
“Ai nói vậy?” Tống Đàm không đồng tình: “Lúc cô khuyên tôi nhận khoảnh rừng hồng đó, đâu có nói thế?”
Bí thư Tiểu Chúc ra vẻ chân thành: “Nếu nó không liền kề với đất đá nhà cô, tôi có khuyên không?”
“Hơn nữa mấy cây hồng cổ đó vẫn ngon mà, chỉ là bán không tiện, phải hái về nhà hông chín thôi. Nhà ăn là chính mà!”
Tống Đàm cũng hiểu rõ, phần đất cô nhận hiện tại rất kỳ quặc, nếu coi toàn bộ núi trong và ngoài thôn Vân Kiều là một vòng tròn chữ O, thì khu đất dốc đá trải dài chính là phần móc cong ở dưới.
Nếu nhìn từ trên cao xuống, toàn bộ địa hình giống như một chữ “g” thường, mà khoảng trống giữa chữ “o” và móc cong chính là vực núi, bãi sông, bãi cỏ, cùng cả vùng Kim Hà.
Tổng thể mà nói, vẫn tính là thống nhất, dễ quản lý. Sau này Tống Đàm chăm sóc cũng không quá tốn sức.
Thao Dang
Chỉ là…
“Sang năm chắc làm đường tới bên Thạch Đầu Pha nhỉ?”
Mùa đông năm nay gấp rút, mặt đường vừa đóng băng là đội thi công phải dừng lại. Sang năm mấy nhánh rẽ xung quanh cũng cần tu sửa.
Bí thư Tiểu Chúc nghe vậy liền gật đầu chắc chắn: “Phải, làm đường rồi thì đi lại thuận tiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1036-dien-diem-mang-dau-tay-toi.html.]
Lúc này một ông cụ trong nhóm “lão gia tử thiên đoàn” – lão Lý lên tiếng: “Cô nhận đất nhiều như thế, định phát triển chế biến sâu à? Hay là chỉ bán nông sản sơ chế thôi?”
Giáo sư Tống và bà Đường sáng nay vẫn im lặng, nghe vậy cũng nhìn sang. Còn Tống Đàm thì trả lời thẳng thắn:
“Xem tình hình thôi ạ, trái cây tươi thì bán luôn cho tiện. Nhưng như Thạch Đầu Pha bên đó, tôi tính bỏ vài năm trồng cây hồng, sau này mở xưởng nhỏ làm hồng dẻo.”
Cô suy nghĩ rồi bổ sung: “Bên Thạch Đầu Pha xa, điều kiện trồng trọt cũng không bằng bên này, nhìn chung sẽ tập trung vào chế biến, bao gồm cả ngải cứu và hoa cúc dại dự tính trồng đầu năm tới nữa.”
Mấy loại đó không kén đất, kiểu gì cũng mọc tốt, rất hợp với vùng đất ấy.
“Còn bên nhà tôi… thích ăn gì thì trồng nấy, trồng gì thì bán cái đó vậy.”
Cô nói đơn giản đến mức khiến tất cả mọi người trong phòng đều cạn lời.
Ngay lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe máy, là Điền Điềm đến rồi.
Cả mùa đông chạy tới chạy lui hai bên, má cô hồng hồng vì gió lạnh, nhưng tinh thần thì lại càng thêm phấn chấn. Vừa quay người tháo dây da buộc ở yên sau xe máy, cô đã ôm lấy một thùng xốp mang vào:
“Là tôi hái hồi sáng, tới đây, thử xem có đạt tiêu chuẩn không?”
Lúc này, mấy ông cụ trong hội “lão gia tử thiên đoàn” liền phấn khích lên.
Tối qua bọn họ say mèm, sáng nay nghe Tống Đàm bọn họ nghiêm túc bàn chuyện mùi vị và giá cả dâu tây, trong lòng chỉ hối hận muốn chảy m.á.u!
Nhưng mà, nếu cho họ quay lại tối qua, hỏi còn uống nữa không? Ắt hẳn chẳng có ai do dự.
Chỉ là lần sau, nhất định phải từ từ thưởng thức mới được.
“Đừng kích động đừng kích động.” Bí thư Tiểu Chúc trấn an bọn họ: “Mùi vị chắc cũng chỉ ngang với củ cải, cải thảo các ông từng nếm thôi, không giống loại do nhà Tống Đàm tự trồng đâu.”
Lão Chúc thì không để tâm: “Không cá thì tôm cũng được.”
Huống hồ họ đến sớm mấy ngày như thế, kiểu gì chẳng có cơ hội ăn dâu tây, giờ thì coi như từ từ từng bước, thử bản ‘phiên bản rút gọn’ trước vậy!
Hộp xốp được Ngô Lan đón lấy, Điền Điềm vừa cởi găng tay ra thì đã nghe bà Đường nhắc nhở: “Nhanh lên, xoa tay, xoa mặt, lấy lòng bàn tay áp lên má một lúc rồi hẵng buông ra.”
Bà cụ này vốn rất có ý thức giữ gìn nhan sắc, đến tuổi này mà da vẫn trắng trẻo. Điền Điềm chẳng qua vì ở trong làng nên phải chịu khô ráp, chứ không phải định cả đời cứ thế.
Thế là cô ngoan ngoãn làm theo.
Lúc này bà Đường mới dặn dò tiếp: “Vừa chạy xe máy bị gió thổi lạnh, giờ đột ngột vào phòng ấm có điều hòa, phải chặn bớt như vậy. Không thì da mặt dễ hỏng, người cũng dễ sinh bệnh.”
Chỉ tiếc là người khác chẳng ai quan tâm, ánh mắt tất cả đều đổ dồn vào chiếc hộp xốp đang được mở ra.
Hộp xốp này không biết được tháo ra từ hộp chuyển phát nhanh nào, ở giữa có tấm bìa cứng ngăn cách, hai bên là hai loại dâu: một trắng một đỏ, vừa mở ra đã dậy mùi thơm nồng nàn, xen lẫn chút hương đào vàng dịu nhẹ.
“Ôi chao!” Lão Chúc là người đầu tiên kinh ngạc: “Dâu tây gì mà thơm quá trời!”
“Ừm!” Điền Điềm gật đầu: “Tôi làm theo cách giáo sư Tống dạy, điều chỉnh từng chút một, nhìn chung không quá khó, nhưng muốn có hình dáng đẹp thì phải thật tỉ mỉ.”
“Nhưng giống dâu này thật sự rất tốt, lần sau nếu trồng muộn chút, đúng dịp Tết đưa ra thị trường thì giá chắc chắn cao lắm luôn.”
Nói đến đây cô không khỏi cảm thán: “Tết năm ngoái người thân tôi từ thành phố chạy xe về, ngang qua một vườn dâu tây, bà cụ ở đó xách giỏ ra giữa đường chặn xe…”
Tết nhất ai mà muốn gây rắc rối, dâu thì dâu, mua là xong!
Mấu chốt là: 60 tệ một cân, đúng là tức điên người!