Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1037: Tiền tự đưa đến tay.

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:21:12
Lượt xem: 201

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điền Điềm kể tới chuyện này, tức không chỉ vì giá 60 tệ một cân, mà là vì dâu tây đó ăn dở tệ!

“Thơm thì thơm đấy, nhưng thịt quả thì bở, bên trong rỗng, ăn vào chẳng có tí ngọt nào.”

Vậy mà cũng dám bán 60 tệ một cân, đủ thấy giá trái cây dịp Tết kiêu căng cỡ nào rồi.

Cô nhìn hộp dâu tây trên bàn, lúc này tự tin tràn trề: “Dâu tây bên mình tôi đã nếm thử rồi, 60 tệ một cân người ta còn tranh nhau mua ấy chứ!”

Tự tin là thế!

“Ừm,” Tống Đàm cũng gật đầu: “Bà Đường từng nói loại trái cây này nên đi theo con đường hàng cao cấp nhỏ lẻ, rất phù hợp. Giờ vẫn chưa chín diện rộng đúng không?”

“Chưa,” Điền Điềm lắc đầu: “Lúc định trồng thì dồn sức cho ra nhánh, để tiện sang năm cấy dặm mở rộng quy mô, bây giờ mới là đợt đầu tiên chín.”

Vừa nói chuyện, mọi người đã bắt đầu cầm dâu tây nếm thử.

Lão Chúc mặt dày, vừa thấy Ngô Lan nói mọi người cứ ăn thử thì liền là người đầu tiên đưa tay ra. Đợi đến khi hộp dâu truyền một vòng về phía nhóm thanh niên, đến lượt Tiểu Đỗ, anh ta lại ngại không dám lấy.

Lão Chúc nhìn mà sốt ruột quá trời: “Cậu ngại ngùng cái gì chứ? Tối qua cậu uống ít rượu lắm sao? Muốn ăn thì ăn đi, khách sáo làm gì. Về sau chịu khó làm việc nhiều hơn một chút là được chứ gì? Trước khi đi để lại số điện thoại, có việc thì gọi cậu phụ một tay không phải tốt à?”

Có lời lãnh đạo bảo kê, Tiểu Đỗ lập tức đưa tay lấy, đỏ một trái trắng một trái, nhắm ngay quả đỏ thẫm óng ánh mà cắn một miếng!

Lão Chúc nhìn mà đau lòng: “Trâu nhai hoa mẫu đơn!”

Mà tay mình cũng chẳng kiềm được, đang chuẩn bị với lấy quả thứ hai rồi.

Tống Đàm gật đầu: “Vậy thì sang năm tôi đăng ký lại một thương hiệu con, đặt tên kiểu như ‘Vân Kiều giai quả’, phần này ưu tiên c.ung cấp cho lão Triệu, phần dư mỗi ngày thì bán online.”

“Được.” Bà Đường rõ ràng có niềm yêu thích đặc biệt với dâu trắng, hương đào vàng quyện cùng hương dâu, làm bà mê mẩn không thôi. Dù không so được với dâu trong nhà kính của Tống Đàm, nhưng thật sự mà nói, loại này còn hợp túi tiền hơn.

Bà nói: “Giá 60 tệ một cân, tôi có thể mua mỗi ngày. Nhưng giá 180 tệ một cân, chắc chỉ c.uối tuần hoặc lúc muốn tự thưởng thì mới mua.”

Ngay cả bà Đường, người luôn có chút tiểu tư sản, tiêu tiền không tiếc cho ăn mặc, mà còn nói vậy, đủ thấy sang năm “Vân Kiều giai quả” sẽ là trụ cột cho đặc sản vùng miền.

“Được thôi!”

Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, Tống Đàm dứt khoát buông xuống, lúc này quay sang gọi Điền Điềm: “Cô cũng ăn thêm chút nữa đi, tranh thủ sang xuân hè năm sau ươm thêm nhiều cây giống, à đúng rồi, trưa ăn xong làm phiền cô dẫn bà nội tôi đi xem vườn dâu một chút nhé.”

Cô cười tươi: “Bà nội năm sau cũng muốn trồng dâu rồi, hái trà chẳng có tiền đồ gì hết!”

“Ai nói hái trà không có tiền đồ?” Vừa thấy xe máy tới là vội vã thu dọn chạy sang đây, Vương Lệ Phân liền sốt ruột nói:

“Hái trà là chuyện tháng 3, tháng 4, bà hái trà thì cũng không cản trở bà học trồng dâu chứ! Một ngày kiếm 100 tệ không kiếm chẳng phải ngốc sao!”

Tống Đàm: …

“Hái trà không mệt sao ạ?” Cô bất lực: “Đứng cả ngày dưới nắng, trong rừng trà còn có sương, đầu đội nắng to…”

“Ôi trời ơi mệt cái gì mà mệt, bà lại chẳng phải chạy đua thời gian, cũng không phải nấu cơm. Cái quần áo nhựa liền thân bán trên Douyin ấy, cứ mặc bên ngoài là xong, tiện lắm! Đến lúc đó con mua cho bà một bộ là được.”

Bà cụ đã sắp xếp hết cả rồi, đến lúc hái trà còn có người nói chuyện, tiền này ai kiếm chẳng vậy? Dù sao xuân hè cũng đâu phải mùa của dâu tây!

Tống Đàm: …

“Được được được!” Cô vẫy tay: “Sao cũng được, miễn là bà vui là được ạ.”

Lúc này bà cụ mới vừa lòng, nhìn Điền Điềm lại nở nụ cười: “Lúc đi thì ghé nhà ta gọi một tiếng nha, ta còn phải lôi mấy cái mũ với khăn quàng ra nữa.”

Mọi người đều đã có việc, chỉ còn lão Triệu vẫn còn ngồi xổm ở đầu ruộng xem Chu Mao Trụ nhổ củ cải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1037-tien-tu-dua-den-tay.html.]

“Còn chục cây nữa thôi đấy, nhà anh không định để lại ăn thử à?”

“Không không.” Chu Mao Trụ nghĩ bụng năm đồng rưỡi một cân, tôi ăn gì chẳng được, sao nhất định phải ăn mấy củ này?

Nhưng đối mặt với ông chủ lớn, ông ta lại tươi cười rạng rỡ: “Nhà ngoại của Lan Hoa trồng củ cải đấy, hôm nào rảnh tôi qua lấy hai bao về là được rồi.”

Thứ này nhà ai chẳng có! Hàng thường thì ai mà thèm!

Lão Triệu liếc nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ rồi, nếu còn dây dưa nữa thì e là bữa trưa cũng không kịp về ăn!

May mà Chu Mao Trụ có tiền chống lưng, nhổ củ cải thì nhanh như gió, chẳng mấy chốc đã xách hết mấy củ cải lớn c.uối cùng đi về nhà.

Mà trong sân, Lý Lan Hoa đang giúp anh cháu trai chất củ cải vào sọt, mấy củ c.uối cùng, bà cũng ra tay, dứt khoát cắt lá, rồi vò rửa sạch sẽ, còn dùng khăn lau khô, xong xuôi mới cân lên:

“Củ cải 52 cân 2 lạng, lá hơn 20 cân một chút.”

“Được rồi!” Lão Triệu móc máy tính ra bấm lạch cạch: “Làm tròn nhé, tổng cộng 1575 cân củ cải, 8662.5, tính tròn là 8660 đi.”

“Cải thảo lần trước tính rồi, 8115.”

“Lá là 732 cân, 1464.”

“Tổng cộng là 18239, tôi chuyển khoản cho anh nhé.”

Một vạn tám đó… chỉ đơn giản bán ít cải thảo với củ cải mà kiếm được một vạn tám!

Chu Mao Trụ và Lý Lan Hoa đã lâng lâng cả người, kích động lấy điện thoại ra: “Được, sao cũng được, chuyển khoản là được!”

Còn lão Triệu cũng vui như mở cờ trong bụng, mới tốn có 18 ngàn mà đã chất đầy xe hàng thế này!

Trước đây mua hàng bên nhà Tống Đàm, nhiều lắm cũng chỉ chất được một lớp mỏng, còn phải chọn loại to mới được.

Thao Dang

Giờ hàng rẻ hơn chút lại cực kỳ dễ bán! Mới có một buổi sáng mà đơn đặt trước đã chiếm 1/3 rồi.

Mua về ăn thử, khách quay lại mua tiếp, với cái tính ham ăn của dân Vân Thành, lại có điều kiện kinh tế chống lưng, thì hoàn toàn có thể ngày nào cũng mua!

Tốt, tốt quá! Món làm ăn này có triển vọng lớn lắm đây!

Tiếc là, năm nay trong thôn chỉ có vài vạn cân thôi?

Cũng đành chịu, dẫu sao người trẻ khỏe đều ra ngoài làm công hết rồi, bỏ qua mấy kẻ lười biếng và hạng dở người, trong thôn còn được mười hộ chịu trồng là quý lắm rồi!

Lão Triệu chỉ đành căn dặn tới tấp: “Năm sau mà chất lượng vẫn như vậy, tôi vẫn thu giá này! Giá thị trường có tăng thì mình cũng tăng theo, chỉ có một điều, trồng nhiều lên chút!”

Ông ta thật không hiểu nổi: “Cải thảo với củ cải trồng xuống là xong, chẳng cần quản gì…”

Ông ta dừng lại, lại sửa lời: “Chỉ cần để ý con gà, đừng để nó mổ lung tung là được, đồ dễ chăm thế này, sao lại không trồng nhiều chứ?”

Lý Lan Hoa cũng hối hận không thôi.

Lúc đó Ngô Lan nói mấy thứ này đến c.uối năm có thể bán giá cao, họ còn bàn nhau ngại quá nên định lấy giống miễn phí thì làm ít ngày công bù lại là được…

Sao lúc đó lại không muốn trồng nhiều chứ!

Nếu không phải tại được giống miễn phí thì họ cũng chẳng muốn trồng nhiều vậy đâu, mấy trăm cân năm nào cũng đủ ăn rồi.

Ai… Giờ nghĩ lại, đúng là tầm nhìn hạn hẹp quá!

Khó trách nhà người ta, nhà họ Tống, lại phát tài! Tống Đàm vừa tốt nghiệp đã có bản lĩnh vung mấy chục triệu, còn nhà họ thì sao! Tiền đưa đến tận tay mà cũng không dám kiếm nhiều!

Trẻ con trong nhà có học hành hay không, học có giỏi không, đúng là cách biệt một trời một vực!

Loading...