Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 1038: Ép mễ can.

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:21:15
Lượt xem: 197

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão Triệu dặn dò không được nói giá ra ngoài, nhưng trong lòng Chu Mao Trụ thì lửa cháy bừng bừng, thật sự không nhịn nổi.

Thế là hai vợ chồng bàn nhau xong, qua loa giải quyết bữa trưa, rồi vội vàng cưỡi xe máy, mang theo hai bao tải, lại cắt hai miếng thịt ở trấn trên, hấp tấp chạy sang nhà mẹ vợ.

Đến nơi thì chẳng dám nói gì, chỉ có thể cười ngây ngô, thuận miệng mở lời:

“Nhà có củ cải với cải thảo không? Cho em xin hai sọt đi, dạo này bên em chẳng còn rau gì để ăn.”

Chị dâu bên vợ dĩ nhiên không tiếc mấy thứ này, chỉ lấy làm tò mò:

“Sao thế? Trước kia không phải nhà em trồng trước sau đều có à?”

Lý Lan Hoa muốn mím miệng lại, c.uối cùng không nhịn được, bật cười, “hừm hừm” một hồi mới nói:

“Nhà họ Tống làng mình sắp đãi tiệc, đặt trước rồi.”

“Ồ!” Chị dâu nghe tới nhà họ Tống, cái nhà chi mạnh tay chi tiền tới mấy chục triệu kia, cũng từng nghe qua.

Lúc này bà ta bình tĩnh ừ một tiếng, lại không nhịn được nhắc nhở họ:

“Cải thảo với củ cải thì có giá trị gì đâu, chất cả đống cũng chẳng bán được bao nhiêu tiền. Em cũng nên để lại ít mà ăn chứ! Nào, cho em thêm ít củ cải nữa, về đào một hố cát ngay cửa nhà mà chôn, ăn dần vẫn tươi.”

Câu này nói ra làm mặt Lý Lan Hoa đỏ bừng cả lên.

Chuyện tốt cũng không nói với nhà mẹ đẻ, lại còn tới lấy rau của người ta, đúng là không thoải mái gì.

Nhưng khổ nỗi mấy cây giống rau đó là của nhà họ Tống, họ chỉ phát cho dân làng, bà tạm thời cũng không có cách nào, đành phải “hừm hừm” mãi:

“Năm nay không có kinh nghiệm, giống cũng là người ta cho, đợi sang năm đi… Sang năm em xem có cơ hội không…”

“Cơ hội gì mà kỳ quặc vậy?” Chị dâu càng không hài lòng:

“Xin chút cải thảo với củ cải mà hai người làm như khó nói thế… Sao? Miếng thịt kia không phải mua bằng tiền chắc?!”

Lúc này, Chu Mao Trụ đang chở vợ cùng cải thảo với củ cải, lại không nhịn được nghĩ ngợi:

“Này, nếu năm sau mình trồng thêm mấy mẫu đất nữa, thì Thiên Vũ có phải không cần đi làm nữa không? Trực tiếp về làm với mình luôn.”

Lý Lan Hoa không nhịn được ông ta:

“Ông chỉ biết mơ! Con mình nó nghe lời ông chắc? Nó còn đang trông vào tiền ông kiếm được để đặt cọc mua nhà ở thành phố lớn kia kìa!”

Haiz.

Nhắc tới con trai, hai vợ chồng lại chẳng muốn nói thêm lời nào.

Nhưng nuôi con trăm tuổi, lo tới chín mươi chín. Trầm ngâm một lúc, Lý Lan Hoa lại thấy tiếc:

Thao Dang

“Ông nói xem con mình mắt mũi kiểu gì, Điền Điềm không tốt à?”

“Nhìn Tiểu Tôn lái máy xúc kìa, đúng là có mắt nhìn người, nhìn cái là trúng! Tống Đàm quý nó biết bao! Mời về làm việc, còn để cô ấy phụ trách cả dâu tây nữa!”

Chu Mao Trụ bất đắc dĩ:

“Tiểu Tôn người ta cũng là người thật thà, không phải thật thà thì sao nhà họ Tống giao hết việc cho được? Dạo gần đây còn đang cày đất ở bên Thạch Đầu Pha đấy! Nghe nói sang xuân còn phải dọn cả vườn hồng… Cả năm nay kiếm đâu ít tiền?”

Nhìn con nhà người ta, sao mà giỏi thế không biết?

Còn ở nhà họ Tống, ông chú Bảy và đầu bếp Tưởng đang ngồi xem thực đơn, thuận miệng hỏi thêm một câu:

“Ngày đó có bày tí trái cây bánh kẹo không?”

Dưa hấu đắt như thế, chắc mỗi người được một miếng, dâu tây cũng có khi đếm từng quả. Còn những thứ khác?

“Có bày hạt dưa, đậu phộng không?”

“Không ạ.”

Tống Đàm có chút ám ảnh cưỡng chế:

“Đã dùng toàn bộ nguyên liệu trên núi con trồng ra, lại còn ăn thịt heo tốt thế này, thì không cần mấy thứ hạt dưa, đậu phộng phổ thông đâu.”

“Khoai lang sống cắt miếng cũng được coi là trái cây, đậu tương rang lấy một đĩa, bí đỏ khô, khoai lang sấy, mấy thứ này đều ổn hết ạ.”

Nhiêu đó đã quá phong phú rồi, nhà hàng của ông chủ Thường kia dù một bàn giá cao cũng chưa chắc dám bày hết ra như vậy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-1038-ep-me-can.html.]

Mà nếu ông chủ Thường biết được, chắc phải kêu oan dài dài! Không phải anh ta không muốn dọn ra đâu, là người ta căn bản chẳng bán cho anh ta!

Còn Ngô Lan nhìn điện thoại xong liền hỏi:

“Đàm Đàm, mẹ thấy trong nhóm nói có người trong làng ép mễ can đấy, mọi người có ăn không? Nếu ăn thì mang ít gạo sang đó nhé!”

Tống Đàm lập tức bật dậy:

“Ăn ăn ăn!”

Trời ơi, món ăn tuổi thơ đây mà! Cảm giác như bao nhiêu năm rồi chưa từng được ăn lại!

Kiều Kiều hai mắt cũng sáng rỡ: “Con ăn! Con thích ăn! Năm nay nhất định phải làm thật nhiều!”

“Được được được……”

Ngô Lan nhìn hai đứa mà chẳng biết nói sao: “Nhà mình nhiều đồ ngon thế, hai đứa lại cứ mê mỗi món này… làm, làm nhiều một chút, gạo nhà mình ngon mà, lát nữa mấy ông cụ trước khi đi cũng xách theo hai bó.”

Dù sao thì bà cũng nhìn ra rồi, đồ nhà mình cái gì cũng ngon, mang cái gì người ta cũng vui vẻ nhận.

“Được ạ!”

Tống Đàm trực tiếp kéo lấy một cái bao: “Trước tiên xay mười cân gạo đi!”

Ngô Lan: ……

Món này hai bát gạo đã đủ đầy một bao rồi, cô lấy hẳn 10 cân gạo, chắc chắn chất đầy nửa phòng mất!

Nhưng nhìn quanh trong nhà, mấy người ai nấy đều mắt sáng rực, đầy mong chờ, thậm chí còn hỏi:

“Bọn tôi có thể đi không?”

“Được chứ!” Tống Đàm đếm đếm người: “Đông người quá, chút nữa tôi lái xe chen chúc một chút. Ngồi không đủ thì ngồi vào thùng xe cũng được…”

“Đúng đúng đúng!” Tống Tam Thành cũng dặn dò: “Xe các ông tốt, bên kia trẻ con nhiều, đừng để cào xước xe, cứ ngồi thùng xe đi, chen nhau một tí cũng không lạnh.”

Mấy ông cụ “lão gia tử thiên đoàn”: …

Chậc… Thật ra xe có bị xước cũng không sao, nhưng bọn họ lớn tuổi thế này mà còn ngồi thùng xe thì có hơi mất mặt không?

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Kiều Kiều cũng vui vẻ nói: “Hôm qua các ông cụ ngồi trong thùng xe ngoan cực luôn ạ!”

Thôi rồi! Còn cần gì mặt mũi nữa, mới đến cái đó đã mất sạch rồi! Ngồi thì ngồi thôi!

Bên này, Ngô Lan còn dặn thêm: “Mang thêm chút bột bắp, gạo trộn bột bắp xay ra ăn ngon hơn!”

Nghĩ nghĩ lại không nhịn được nói tiếp: “Hay mang 20 cân gạo đi, đông người vậy không đủ chia đâu, lát nữa chia cho cô chú các con nữa.”

Tống Đàm gật đầu, quay đầu gọi Kiều Kiều: “Kiều Kiều, cân 30 cân gạo! 8 cân bột bắp!”

Bột bắp nếu dùng không hết thì mang về.

Đến lượt ông chú Bảy vui vẻ:

“Cho họ đi xe đi, con lấy 30 cân gạo, lát nữa thùng xe toàn mễ can rồi, còn chỗ đâu mà ngồi?”

Mấy ông cụ “lão gia tử thiên đoàn” thở phào nhẹ nhõm ngay, thậm chí còn thật lòng nói: “Nếu 40 cân không chở nổi, cốp sau xe bọn tôi còn trống nè.”

Tống Đàm: …

Người ta cả buổi chiều ở trong làng chưa chắc xay nổi 40 cân gạo đâu, 30 cân là được rồi, trước Tết chắc họ còn đến nữa.

Ái chà! Nghĩ lại thấy món này làm quà Tết cũng hay phết đó. Gạo nhà mình, bắp nhà mình, xay ra thanh gạo ăn chẳng biết ngon đến mức nào!

Cả đoàn khí thế bừng bừng, lúc đi Tống Tam Thành còn từ trong nhà lấy ra một xấp túi nilon loại siêu to trong suốt:

“Cái này hồi hè dùng để đựng trà, lúc đó mua nhiều nên rẻ… xem thử đủ đựng thanh gạo không? Không đủ thì cha lấy cho con một bó túi nhựa lớn nữa.”

30 cân gạo mà, chắc chắn không đủ, một bát gạo đựng một túi rồi, Tống Đàm thành thật nói:

“Mấy cái túi nhựa nhà mình đặt sỉ ấy! Đưa hết cho con đi!”

Cô leo lên xe, chở theo Kiều Kiều, bí thư Tiểu Chúc, Trương Yến Bình và Tần Quân, phía sau ba chiếc xe khác cũng nhồi nhét đầy người, hùng hổ xuất phát luôn.

~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Chỗ chúng tôi gọi là “米杆 – Mễ Can”, cũng có nơi gọi là “米棍 – Mễ Côn” hoặc “米棒 – Mễ Bổng”, chính là lấy gạo đem ra ngoài xay, thành từng đoạn trắng dài, rỗng ruột. Mỗi vùng gọi một kiểu, nhưng đồ thì là một.

Lời Editor: giống Bánh Ống Gạo ở miền tây nước mình.

Loading...